Phục Liên dựa theo trí nhớ nhớ mơ hồ mà phi mã.
Nàng không muốn lãng phí thời giang, dù cho một khắc nào.
Núi Lộc Đồng cách đây thật xa, băng qua hai tận hai khu rừng.
Không biết băng qua bao nhiêu con đường ngoằn nghoèo.
Trời thật nhanh đã tối đen, nàng buộc ngựa vào một góc cây cho nó cỏ.
Bản thân thì không biết nhóm lửa phiên bản cổ đại, dựa lưng vào gốc cây gần ngựa.
Lấy trong túi hành trang ra hai cái bánh bao mà ăn.
Phục Liên không biết chắc đêm nay có bị dã thú ăn thịt không nữa.
Trong rừng đêm khuya thường rất đáng sợ.
Nàng thở dài một tiếng, hôm nay trời lại không có trăng.
…………………………………………………………………………………………
Ất Lưu vuốt chòm râu trắng nhìn quẻ bói trên bàn.
Con hồ ly nhỏ sắp đến rồi.
"Tiều Sênh sáng mai tiểu sư tỷ ngươi về đó."
Tiều Sênh ngồi bên cạnh không khỏi vui mừng, hắn rất nhớ sư tỷ.
Tỷ ấy là người đã đưa hắn về đây, năm đó nếu không có tỷ ấy có lẽ hắn đã chết bên bờ bụi nào rồi.
"vậy con xuống chân núi chờ tỷ ấy."
Ất Lưu lấy mai rùa đập vào đầu đồ đệ ngốc :"ngu dốt, mau đưa cả tất cả sư môn xuống núi."
Tiều Sênh xoa cục u to lớn trên đầu, quả là sư phụ rất yêu thương tỷ ấy.
Cũng đúng thôi, người trước nay không có đệ tử nữ nào cả.
"dạ sư phụ."
Hắn tung tăng chạy ra ngoài.
Chỉ hận trời sáng quá lâu.
Ất Lưu nhìn lại mấy đồng tiền trên bàn, chỉ mong con có thể thay thời chuyển mệnh.
Làm chủ cuộc đời của mình.
Sư phụ lần này mong con có thể lên núi an toàn.
Thật ra dưới núi có rất nhiều cơ quan hỗn tạp, phi thường hư ảo.
Ngay cả ông cũng chưa chắc gì đi đường tắc vào được.
…………………………………………………………………………………………………
Phục Liên tờ mờ sáng đã thức dậy, xốc luôn con ngựa ngáy ngủ tiếp tục hành trình.
Nắng ban mai vừa chiếu rọi nàng đã vào đến rừng trúc xanh ngát bao la.
Nàng vỗ vỗ đầu con ngựa :"ở đây chờ ta đến đón."
Phục Liên xuống ngựa tự đi.
Theo trí nhớ thì Phục Liên chỉ toàn đi đường tắc xuống núi còn đường chính lên núi thì.....
Nhưng đường tắc này có rất nhiều cơ quan khác nhau.
Còn có cả ảo cảnh trong truyền thuyết nữa.
Cái thế giới này rồ hết rồi.
Không biết lão sư phụ