Những người đang than phiền này chủ yếu đều là giáo viên của lớp chồi lớp lá, dù sao thì học sinh trong lớp mầm cũng chỉ là những đứa trẻ mới tới trường, các giáo viên chưa tiếp xúc với các bé lâu nên tạm thời chưa thể xác định được tình trạng.
“Mọi người yên tâm, tay nghề của Nhất Nhất tốt như thế, tôi tin tưởng trong học kì này, các em nhỏ cho dù không đến nỗi tranh nhau ăn cơm thì ít nhất cũng sẽ ăn ngon miệng hơn trước.
” Cô giáo Vương cảm thấy học sinh đều là các em nhỏ nhưng không đến nỗi không biết thưởng thức vị ngon, những món ăn thơm ngát ngon miệng thế này sao có thể không hấp dẫn được các bé.
“Hy vọng là thế.
”Có lẽ khai giảng còn chưa bắt đầu nên các giáo viên không muốn tiếp tục trò chuyện về đề tài đau đầu này nữa, mà muốn tiếp tục hưởng thụ bữa ăn ngon miệng trước mắt hơn.
Các cô giáo không tiếp tục trò chuyện nhưng cô giáo Vương sau khi ăn uống đã thèm lại giảm tốc độ ăn cơm của mình xuống.
Cô ấy nhớ tới lời hỏi thăm bé con nhà mình chiều nay có ngoan không của Liễu Nhất Nhất trước khi bữa cơm diễn ra, quay đầu lại nói với cô rằng: “Húc Húc nhà cô rất ngoan ngoãn nghe lời, lúc ngủ trưa tỉnh dậy không thấy cô đã vội đi tìm khắp nơi, thế nhưng lại không hề khóc lóc làm loạn! ”Thời điểm tỉnh giấc là lúc đứa trẻ dính người nhất, cậu bé tỉnh dậy không tìm thấy dì nhỏ của mình, biểu cảm muốn khóc mà không khóc kia quả thật khiến cho người ta đau lòng.
Lúc đầu cô giáo Vương còn sợ cậu bé khóc lóc