“Hơi cay ạ.” Húc Húc nói xong, tự cầm thìa lên xúc một miếng cơm nhét vào miệng, hai gò má lập tức căng phồng.
Cậu bé bảo với cô: “Bây giờ không còn cay nữa rồi ạ~”Cũng không biết có phải do đây là bé cưng nhà mình nên càng ngắm càng thấy đáng yêu nữa hay không, nhưng khi nhìn dáng vẻ phồng má nhai miếng cơm to của nhóc, nếu như không phải còn đang trong bữa cơm thì Liễu Nhất Nhất đã muốn thơm thơm khuôn mặt nhỏ nhắn của bé rồi.Cô đã tự quen thuộc với tay nghề của mình từ lâu nên không cảm thấy vui sướng bất ngờ như những người khác.
Liễu Nhất Nhất ăn cơm rất chậm rãi, vừa ăn vừa trông chừng cậu nhóc ngồi bên cạnh mình.Tốc độ ăn của các cô giáo khác nhanh hơn Liễu Nhất Nhất rất nhiều, vừa ăn hết đã vội đi đến bên khu vực lấy đồ ăn xin thêm suất.“Món thịt rang này ngon quá, tôi cảm thấy mình còn có thể ăn thêm được một bát cơm.”“Tôi thích ăn cà tím hơn, ngoài giòn trong mềm, để lâu cũng không nhũn, quả thật quá ngon!”“Rau cải non xào cũng ngon lắm, vừa mềm vừa thơm, lúc nuốt xuống rồi còn cảm nhận được vị ngọt vẫn đang lưu giữ trong miệng nữa.”Trong lúc trò chuyện, các giáo viên đều đã gọi thêm một phần đồ ăn, lần nữa ngồi xuống thưởng thức.Lúc Hiệu trưởng tới nơi này vừa hay trông thấy tình cảnh đại sảnh đông đúc người, tất cả đều đang vùi đầu cắm cúi ăn uống, trên gương mặt không khỏi nở nụ cười.Mấy ngày hôm trước các giáo viên ăn cơm không được tích cực như vậy, bây giờ trông thấy mọi người đều thỏa mãn đương nhiên lòng