Bây giờ đã là cuối tháng tám, nhà trẻ sắp phải khai giảng nhưng cô vẫn chưa tìm được trường học tốt, hơn nữa tiền tiết kiệm cũng chỉ còn hơn 5000.
5000, nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng trên thực tế, học phí của những trường mẫu giáo này không dừng lại ở 5000 cho một học kỳ.
Liễu Nhất Nhất lật tờ rơi trong tay, cô nhớ rằng nguyên chủ này đã thức khuya gõ chữ ấy tháng, mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng có chút động tĩnh gì là lập tức tỉnh lại, không kìm được mà thở dài lần nữa.
“Dì nhỏ …”Cậu nhóc đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cô chơi trò chơi, nghe thấy cô thở dài nên lập tức cầm đồ chơi đi đến trước mặt cô, hai tay đặt trên đầu gối cô, ngẩng đầu nhìn cô.
Đôi mắt đen trắng của đứa trẻ trong veo như mặt gương, Liễu Nhất Nhất nhìn ánh mắt ấy, không khỏi duỗi tay xoa đầu nhỏ của cậu bé: “Làm sao vậy?”“Dì nhỏ, con không muốn đến nhà trẻ đâu!”Liễu Nhất Nhất sửng sốt, khi cô định hỏi cậu bé vì sao lại không muốn đến nhà trẻ, cô đã nghe thấy cậu bé nói tiếp: “Dì nhỏ đừng buồn …”Đúng thật là cậu nhóc còn rất nhỏ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của người lớn.
Khi nguyên chủ mới nói với cậu bé về nhà trẻ, thật ra cậu bé còn rất mong chờ, nhưng dần dần cậu bé nhận ra mỗi lần dì nhỏ nhìn nhà trẻ trên giấy sẽ nhíu mày lại nên cậu bé không mong chờ đi nhà trẻ cho lắm.
Có lẽ cậu bé không hiểu được áp lực mà dì nhỏ phải gánh vác trên người, cũng không thể nói rõ cảm xúc của dì nhỏ khi xem tờ rơi nhà trẻ, cậu bé chỉ cảm thấy, mỗi lần dì nhỏ nhìn những tờ giấy rực rỡ này sẽ không vui, cậu bé không muốn dì nhỏ buồn.
Trong giây phút ngắn ngủi, Liễu Nhất