Giữa căn phòng là một cái giường, một bên là tủ quần áo, bên còn lại là một cái bàn trang điểm kiểu cũ, trên bàn trang điểm không có mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, mà nó bị nguyên chủ lấy làm bàn máy tính dùng để gõ chữ.
Bé Liễu Húc đi theo cô trở về phòng, khi cô ngồi trước bàn trang điểm, vô thức xỏ dép lê lên giường, miệng còn nói nhỏ lẩm bà lẩm bẩm: “Dì nhỏ gõ chữ, con ngoan, không thể ầm ĩ với dì nha …”Hiển nhiên, trước đây cậu nhóc đã được nguyên chủ dạy dỗ, cho nên cậu bé biết khi cô gõ chữ thì không thể ầm ĩ.
Bình thường cậu bé có thói quen ngủ trưa, sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường nghịch tay, rất nhanh đã chìm vào giấc mộng đẹp.
Trước bàn trang điểm, sau khi Liễu Nhất Nhất đọc cuốn tiểu thuyết do nguyên chủ viết trên laptop, cô cảm thấy đầu mình có hơi lớn.
Trước khi xuyên qua, cô đã đọc qua không ít tiểu thuyết, nhưng đọc là một chuyện, viết lại là một chuyện khác.
“Thật ra cô đã rất lợi hại đó!”Liễu Nhất Nhất nghĩ đến nguyên thân luôn cảm thấy chính mình là phế vật, viết văn cũng không tốt, cô không kìm được mà nhẹ giọng nói.
Cô cảm thấy nếu đổi lại là cô, đừng nói một ngày hơn một nghìn chữ, thậm chí một nghìn chữ hay mấy trăm chữ, cô cũng nghẹn lời viết không ra nổi, huống chi nguyên thân còn phải chăm sóc con trai.
Công việc này của nguyên chủ khiến Liễu Nhất Nhất cảm thấy mình không làm được, cô bèn ngừng viết, đứng sau hậu trường suy nghĩ.
Trước khi xuyên không, cô vừa mới leo lên bờ sau kỳ thi tuyển công chức, bây giờ cô phải làm công việc khác, trong nhất thời khiến cô thật sự không biết mình nên làm gì.
Nghĩ đến những đau khổ và trả giá, những nỗ lực bản thân đã trải qua vì kỳ thi tuyển công chức, Liễu Nhất Nhất thở dài, cô cảm thấy mình thật uổng phí thời gian.
Gặp chuyện không dám quyết định