Trần Đàm Nhã tức giận, nhưng cũng có bất ngờ, vô cùng khó chịu, tên con rể vô dụng này hôm nay ăn phải cái gì.
Dám ngăn bà ta!
“Mày…”
Nhưng còn chưa nói hết câu, nhìn ánh mắt đáng sợ kia của Vương Đông Quân, bà ta nuốt lời muốn mắng chửi vào trong.
Sau đó liếc nhìn một lượt mọi người trong nhà, bà ta cảm thấy tức giận mà không nói được.
Ăn cũng không thèm ăn, bà ta bỏ về phòng.
Hạ Đường thở dài đuổi theo Trần Đàm Nhã.
Hạ Niệm Chân thở dài.
“Mẹ lo lắng cũng có lý.”
Bản thân cô cũng không dám chắc có thể lấy được hợp đồng kia.
Làm sao cô không biết đó là Hạ Bân Úy gài bẫy mình?
Chỉ là… cô còn cách khác sao?
Nhưng phần lớn là vì phần tin nhắn của Vương Đông Quân.
Hạ Niêm Chân như nhớ ra gì đó.
“Tin nhắn kia… ý anh là sao?”
Cô không biết tại sao lúc nhận tin nhắn kia lại vô cùng tin tưởng.
“Người điều hành công ty Minh Khuê chính là bạn cũ của anh.
Chắc chắn sẽ thành công.”
“Cái gì? Anh cũng có bạn như thế sao?”
Nghe Vương Đông Quân nói xong, Hạ Niệm Chân có chút cảm thán hơi thái quá.
Nhưng sau đó cô giật mình, cảm giác như mình nói sai rồi.
“À, không! Ý tôi là người bạn kia của anh có thể giúp sao?”
Cô nhanh chóng sửa lời.
Thật ra Vương Đông Quân không trách cô, bao năm qua cô vất vả gồng gánh, giờ tới lượt anh rồi.
Cô nghĩ anh vô dụng cũng là có lý của cô.
“Chắc chắn.
Anh ta có gọi cho anh rồi.”
Vương Đông Quân ánh mắt khẳng định nhìn thẳng Hạ Niệm Chân.
Lúc này cả hai bốn mắt giao nhau, cô cảm giác sự tin tưởng này rõ ràng hơn ai hết.
“Lần này… chỉ có thể tranh thủ mối quan hệ này vậy.
Mong là anh ta không trêu đùa chúng ta.
Cúng không còn cách nào khác.”
Hạ Niệm Chân thở dài, cũng chỉ biết hy vọng vào cọng rơm cứu mạng này.
Lúc này, Vương Đông Quân nhanh chóng làm mấy món đơn giản dọn ra bàn, anh biết cả buổi bị Hạ gia dày vò, có lẽ vợ anh đói rồi.
“Em ăn chút đi.”
Hạ Niệm Chân vốn định không ăn, nhưng nhìn dáng vẻ của Vương Đông Quân, cô thật không muốn làm anh hụt hẫng.
Cuối cùng cô cũng ngồi xuống, bụng cô quả thực lúc này mới cảm giác đói.
“Sau này, không cần chờ nữa.
Anh cứ đến đón tôi là được.”
Nói xong cô cúi mặt xuống như đang chăm chú ăn, cảm giác khá xấu hổ.
“Thật… thật sao?”
Vương Đông Quân vui hơn nhặt được vàng.
Mà Hạ Niệm Chân cũng chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
“Vậy…mai anh đưa em đi.”
“Ừm…”
Nhưng mà nghĩ tới chiếc xe điên rách nát của Vương Đông Quân, cô lại có chút phản cảm.
“Anh biết lái xe chứ? Đi xe tôi đi.”
Nói xong Hạ Niêm Chân đặt chìa khóa lên bàn cho anh, chợt cô hơi ngượng ngùng.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn không biết là anh có thể lái xe hay không.
Quá vô tâm rồi!
Sáng sớm hôm sau, Vương Đông Quân đã chờ Hạ Niêm Chân, chờ cô ăn sáng xong đưa cô tới Công ty Minh Khuê.
“Anh… không cần sớm như vậy.”
Hạ Niệm Chân thấy anh chờ từ lâu cũng có chút bất đắc dĩ.
“Không sao cả.
Chờ vợ của anh mà.”
Anh cười hiền rồi nói.
Sau khi lên xe, Hạ Niệm Chân hơi hồi hộp, dù sao thì đây là hợp đồng quan trọng, lại vô cùng lớn.
“Đừng lo lắng.”
Vương Đông Quân an ủi.
Khi tới trước cửa công ty Minh Khuê, Hạ Niệm Chân có chút chần chừ.
“Anh chắc chắn người điều hành là bạn anh?”
Cô lo lắng hỏi.
“Chắc chắn! Em yên tâm.”
Vương Đông Quân khẳng định.
Rất nhanh!
Có vài người ăn mặc lịch thiệp mời cả hai vào trong phòng họp.
“Mời cô Hạ vào tròng.
Ông chủ của chúng tôi nói hợp đồng đã soạn xong, cô chỉ việc xem và ký.”
“Ông chủ có chút việc bận nên không trực tiếp gặp cô được.”
Người đàn ông cung kính cúi đầu nói.
“Vương Đông Quân, anh thật sự nói đúng!”
Hạ Niệm Chân có chút lúng túng.
Cô thực sự không tin được vào tai mình, ngoài cửa rất nhiều người chờ hợp tác, mà cô được họ mời vào phòng.
Còn soạn sẵn hợp đồng.
Quá mức phi lý!
“Cô Hạ xem qua hợp đồng, nếu có gì không ổn phía