Hạ Niệm Chân cũng không so đo vấn đề này, dù sao cả Hạ gia này, ngoài ông nội ra cũng không có ai thật lòng với cô cả.
Chạnh lòng?
Cũng đủ rồi!
“Bà nội! Con đã ký hợp đồng thành công!”
Vừa nói Hạ Niệm Chân vừa đưa hợp đồng đến trước mặt bà nội Hạ.
Chữ ký cùng dấu mộc đỏ chót làm cho mọi người vô cùng chói mắt.
“Hừ, này em họ, không được thì không được, có cần làm giả hợp đồng không hả?”
Hạ Bân Úy nhìn thấy vẫn không tin, hắn ta cho rằng cô đang làm giả giấy tờ.
Bọn họ vì muốn lập công với Hạ gia, mà ngay từ khi Công ty bất động sản Minh Khuê vừa chỉ mở cửa, Hạ Bân Úy cùng đám con cháu thân thích Hạ gia đã đứng chờ ở cửa lớn.
Dù nói là người Hạ gia, cho rằng đối phương sẽ nể chút mặt mũi, nhưng ngay cả đại sảnh còn không được vào ngồi.
Hạ Niệm Chân kia là cái thá gì?
Còn ký được hợp đồng?
Hạ Niệm Chân họ Hạ, còn hắn thì không sao?
Cho nên trong lòng hắn cho rằng Hạ Niệm Chân chắc chắn có vấn đề.
Đám con cháu kia cũng hùa theo Hạ Bân Úy.
Dù sao bọn họ là dựa vào hắn mà kiếm cơm nha.
“Đúng vậy, anh họ Bân Úy của chúng ta ưu tú là vậy, còn chưa có được hợp đồng.
Hạ Niệm Chân là cái gì chứ?”
“Bà à cẩn thận, bọn họ là sợ không bòn rút đủ của Hạ gia mà bày kế.”
Từng lời khó nghe như rót vào tai Hạ Niệm Chân cùng Vương Đông Quân.
“Anh tưởng ai cũng ngu ngốc như anh?”
Vương Đông Quân lên tiếng.
Giọng nói có chút mỉa mai.
Mà bà nội Hạ cũng nhìn rất kỹ, với kinh nghiệm của bà thì con dấu kia không hề giả.
“Anh họ! Anh xem đi, người ký là Mạc Huy, người phụ trách quản lý dự án phía Tây.”
Hạ Niệm Chân có lời nói phía trước của Vương Đông Quân cổ vũ lại càng hăng hái hơn.
Cũng không muốn để Hạ Bân Úy cứ thế chà đạp mình.
“Tuy tôi chưa gặp được ông chủ của Minh Khuê, nhưng người quản lý chịu trách nhiệm dự án kia ai cũng biết là Mạc Huy.”
“Ngày mai họ sẽ đến công ty chúng ta bàn bạc kỹ hơn.
Anh nghĩ tôi đùa hay tôi lấy chuyện này ra để lấp liếm?”
Hạ Niệm Chân nắm chắc hợp đồng trong tay, càng không yếu thế.
Nhiều năm như vậy chịu đủ mọi sự khinh rẻ, đây là cơ hội duy nhất để cô trở mình.
Cô cũng mong muốn trong mắt bà nội Hạ, cô có thể có giá trị hơn mà thôi.
“Bà nội…”
“Được rồi! Đây là hợp đồng thật! Đừng nhiều lời.”
Nói xong bà nội Hạ ra hiệu cho Bân Úy đừng nói nữa.
Bà nhìn cũng rõ là chữ ký con dấu này không phải giả.
Chỉ là bản thân bà ta cũng ngạc nhiên không kém, Hạ Niêm Chân nhận nhiệm vụ bà ta cũng không ôm hy vọng gì.
Cùng lắm chỉ là thêm người thêm vui, mà Hạ Bân Úy chương mắt Hạ Niệm Chân cũng có lý do, bà nội Hạ cũng không thể trước mặt mọi người nuốt lời được.
“Xem như là em họ may mắn.”
Hạ Bân Úy đành hạ