Cho đến khi Hạ Niệm Chân nhận được cuộc gọi từ bà nội Hạ, nghe xong quyết định của bà ta.
Cô cảm thấy vô cùng ấm ức.
“Sao vậy?”
Trần Đạm Nhã cảm thấy con gái biểu hiện có chút khác.
“Chẳng lẽ bà nội con còn muốn con làm gì sao?”
Hạ Đường lo lắng lên tiếng.
Ánh mắt ông luôn lo lắng như vậy.
“Dự án với công ty Minh Khuê… giao lại cho Hạ Bân Úy phụ trách!”
Cô cúi đầu thất vọng nói.
Vương Đông Quân nghe vậy thì hơi nhíu mày.
Có phải bà nội Hạ kia điên rồi không?
Dù sao Hạ Niệm Chân vẫn là con cháu Hạ gia, sao bà ta có thể làm thế, huống hồ chuyện lần này do Hạ Bân Úy đầu têu, muốn một chân nhân cơ hội đá Hạ Niệm Chân.
Anh còn chưa bắt hắn phải trả giá thì giờ lại giành dự án của vợ anh.
Xem ra tên này phải cho hắn một bài học mới được.
“Sao lại thế? Con vất vả lấy dự án về cho Hạ gia, lão bà đó lại đem cho thằng nhóc Bân Úy kia? Quá đáng mà!”
Ngực Trần Đạm Nhã phạp phồng tức giận.
Vô cùng tức giận!
Bà ta còn tưởng rằng nhờ vào dự án này mà gia đình sẽ có chút tiền đỡ qua ngày.
Tuy không khá như Hạ gia nhưng chí ít cũng có thể thoải mái hơn.
Giờ thì tốt rồi!
Cả dự án lớn vậy vào tay Hạ Bân Úy, mà hắn là ai?
Bà còn xa lạ thủ đoạn mấy năm qua sao?
Chèn ép Hạ Niệm Chân nhà bà chỉ vì con bé được ông nội Hạ yêu thương hơn.
Sau đó thì vì con gái bà cưới phải tên bất tài vô dụng, cho nên mới bị coi thường như vậy.
Bây giờ tới chút phúc lợi duy nhất để vực dậy cái nhà này cũng không còn.
Kia là gì? Là chèn ép!
‘Con chịu sao? Con phải nói cho bà ta biết, con mới là người ký thành công dự án! Sao lại để Bân Úy phụ trách.
”
Trần Đàm Nhã càng nghĩ càng tức không thể nào kiềm được.
Dường như nhớ gì đó, bà quay sang Hạ Đường, ánh mắt oán trách.
“Ông xem đi, đều là nhà họ Hạ các người, nhưng nhìn đi… con gái ông lẽ ra được làm tiểu thư sung sướng.
Giờ thì sao…”
Nói đến đây bà uất nghẹn không thôi.
“Ông là đồ vô dụng, nhu nhược! Ông xem đi, nhìn cho rõ đi! Con ông bị người ta ức hiếp, cả cái gia đình này bị ức hiếp, ông làm gì được.
”
Trần Đạm Nhã ôm mặt khóc.
Bao nhiêu oán hờn giờ nói ra được gì chứ?
Vẫn là bị người ta chà đạp mọi thứ.
“Vợ à, em yên tâm, dự án này bọn họ không lấy được!”
Vương Đông Quân chắc chắn nói, ánh mắt nhìn Hạ Niệm Chân vô cùng kiên quyết.
“Hừ, tên vô dụng như cậu nói là được sao? Còn không phải vì cậu hại con gái tôi?”
“Cậu hại nó còn hại cả nhà này!”
Nói xong bà ta uất ức chạy vào phòng, Hạ Đường đành chạy theo.
Đi ngang qua Vương Đông Quân, ông nhìn anh một cái rồi thở dài lắc đầu.
Bản thân ông vô cùng bất lực!
Nhưng làm sao được chứ? Ông cũng là kẻ có chí hướng.
Chỉ là năm đó…
Nghĩ đến đây khóe mắt ông lại cay xè, ửng đỏ.
Đành ngậm ngùi đi vào trong.
“Anh nói xem… họ quá đáng đúng không.
”
Hạ Niệm Chân vô cùng thất vọng, cũng không biết nói thế nào.
“Anh nói rồi! Tin anh! Dự án này chỉ có thể là em đảm nhận.
”
Nói xong cả hai cùng vào phòng.
Sáng hôm sau, Hạ Bân Úy đã có mặt từ rất sớm.
Hắn ta tự tin chỉ cần hắn làm tốt thì dự án này ai làm cũng