Hạ Bân Úy chờ đợi người Hạ gia ra về gần hết, hắn lúc này mới đến chỗ bà nội Hạ.
Tay bưng trà, tay lấy mứt, tỏ ra mình là một đứa cháu lo lắng cho bà.
“Bà nội à, bà xem đi mứt dâu này chua ngọt không ngấy, trà lại thơm dịu.
Tốt cho sức khỏe của bà.”
Vừa nói hắn vừa cười lấy lòng.
Cứ như sợ bà nội Hạ không nhận ra sự lấy lòng của hắn.
“Không cần như vậy! Muốn gì cháu cứ nói, cháu xem đi, trên dưới Hạ gia này, ta còn ai khác ngoài cháu sao?”
Giọng bà nội Hạ có chút hiền, tuy nhiên vẫn xen lẫn sự uy nghiêm.
Bà ta bao năm qua cũng không phải quá dễ dàng, từ ngày ông nội Hạ mất, bà ta dù có mạnh mẽ đến đâu cũng là một phụ nữ mà thôi.
Chỉ là nhờ vào căn cơ ông nội Hạ để lại, bà ta xem như cũng chút an nhàn.
Chính là có đứa cháu nội Hạ Bân Úy này, nếu không bà cũng cảm thấy nhàm chán.
“Bà nội, đây là cháu thật tâm.”
Hạ Bân Úy tỏ vẻ bản thân đang vô cùng chân thành.
“Được! Được.”
Nhận ly trà từ tay hắn, bà nội Hạ cũng vui vẻ hơn chút.
“Bà à… Bà xem, quyền phụ trách dự án kia cứ thế để Hà Niệm Chân sao? Bà có thể cho con phụ trách không?”
Vừa nói Hạ Bân Úy vừa xoa xoa đùi bà nội Hạ, cứ như là đang sợ bà ta mỏi mệt quá sức.
“Không ổn! Dù sao Hạ Niệm Chân trước mặt mọi người đã lấy được dự án mà cháu không lấy được.
Huống hồ, người ký hợp đồng kia cũng là Hạ Niệm Chân.”
Bà nội Hạ lắc lắc đầu thở dài.
Tuy là bà thiên vị cháu nội trai, nhưng nguyên tắc thì bà vẫn hiểu rõ, thiên vị là thiên vị, nói rằng bà không có chút tình cảm với Hạ Niệm Chân là không đúng.
Nhưng từ khi Hạ Niêm Chân lấy tên Vương Đông Quân hèn mạt kia, bà ta đã chướng mắt cô rồi.
“Dự án này có bao nhiêu quan trọng chứ.
Mà Hạ Niệm Chân kia chính là bát nước đổ đi, chồng cũng lấy rồi, giúp gì được chứ.
Ngộ nhỡ lại lén lút lấy tiền cho tên Vương Đông Quân kìa thì…”
Hạ Bân Úy hiểu rõ bà nội Hạ.
Hắn biết hơn ai hết, người mà bà nội ghét là Vương Đông Quân, nếu không vì mặt mũi, không vì ông nội thì có lẽ bà đã ép bọn họ ly hôn rồi.
Nhưng cũng tốt, Hạ Niệm Chân một ngày còn là vợ Vương Đông Quân thì hắn ta sẽ còn có hàng ngàn cách khiến cô không còn một xu nào của Hạ gia.
Vương Đông Quân trong mắt Hạ Bân Úy chỉ là một tên rách nát bám víu vào người vợ này.
Nếu như không có Hạ Niệm Chân thì có lẽ tên ngu ngốc đó không có gì đáng giá.
Nhưng Hạ Bân Úy nghĩ vậy cũng thầm cảm ơn Vương Đông Quân, nếu không có anh, thì Hạ Niệm Chân có thể lấy một công tử thế gia nào đó.
Vậy thì Hạ Bân Úy hắn phải nhìn mặt Hạ Niệm Chân mà sống rồi.
“Nếu không phải vì mặt mũi ông nội con, vì mặt mũi Hạ gia, thì ta đã để nó ly hôn cùng thằng ngu ngốc kia.”
Nghĩ tới cháu gái ưu tú của mình có thể gả cho một gia tộc nào đó trợ giúp Hạ gia, nay lại như hoa nhài cắm phân trâu thế kia.
Bà nội Hạ càng chướng