Ở Rể (Chuế Tế)

Chuyện phức tạp lúc mới đến (2)


trước sau

- … Về phần vợ góa và đệ tử của Khoái kiếm Lâm Kỳ, dùng cả tình và lợi, lấy tiền mua, ta có thể cho bọn họ bậc thang để xuống. Lương Sơn đã diệt, hẳn là không còn bao nhiêu người còn dám đối nghịch với triều đình. Chỉ cần ta không chết, có thể khiến đám người Tôn Lập này cùng đường …

Hắn ngồi đó tính toán những bước tiếp theo, nghĩ rằng toàn bộ tình thế cũng sẽ không thực sự quá nghiêm trọng. Kéo một đám, phân hóa một đám, đánh một đám, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn nhiều so với khi đối phó với Lương Sơn. Đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến một ít động tĩnh. Cũng bởi vì mưa đã càng lúc càng nhỏ, gần như tạnh hẳn, người lùng bắt mang theo đèn lồng, cây đuốc lại chuẩn bị đi ra khỏi thành. Không khí trong khách sạn đã trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Đương nhiên, ban đêm không thể so sánh với ban ngày. Tương đối mà nói, ban đêm lại càng thích hợp hơn để nữ tử kia giết người và bỏ chạy. Lúc này chuẩn bị đi ra ngoài đa phần là đệ tử của Lâm Kỳ hoặc một ít đội ngũ của hai phe Hỏa Quyền Bang và Thiết Bài Lầu, xác định không được phép lạc đội và không để phân tán rồi mới đi ra ngoài, chính là vì muốn nàng kia không thể an tâm ngủ. Nghiêu Tổ Niên bên này cắn răng, nhíu nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ được biện pháp gì cả.

Không lâu sau, Chúc Hổ dẫn theo người mật thám kia trở về. Sau khi hỏi qua tình huống thì xác định rằng quan phủ ít nhất cũng có thể nói chuyện được trước mặt đám người Diêu Vũ Liễu, lúc này mới chuẩn bị bắt đầu tiến hành hành động một bước nữa. Ở bên kia Chúc Hổ vừa mới đưa mật thám rời đi, Ninh Nghị quay người đang muốn lấy giấy và bút mực thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng thét to truyền đến, sau đó là tiếng binh khí giao nhau mãnh liệt vang lên.

Ninh Nghị quay đầu lại, ở bên ngoài, ánh lửa lập lòe, Tác Hồn Thương của Tề Tân Dũng và Tề Tân Nghĩa đâm ra trong ánh sáng mờ ảo đó. Lan can ở đó bị đụng vỡ, bay văng xuống đại sảnh của khách sạn, có người bị đánh văng xuống lầu.

Sau đó là thình lình xảy ra một mảnh hỗn loạn Cùng lúc đó, ở Lầu Kim Thúy, mấy vị đại lão của lục lâm vùng Sơn Đông đang tụ tập, phát lệnh lùng bắt tối nay, uống trà nói chuyện … Tuy rằng lúc này ích lợi của mọi người xem như nhất trí nhưng đối với những người ngồi trong phòng này thì vẫn luôn có lục đục lẫn nhau, châm chọc, khiêu khích, ma sát linh tinh …

Người đàn ông cao lớn ngồi ở trên bên trái chính là Trần Kim Hà. Bắc Bá Bang của y vẫn không khuếch trương bốn phía nhưng cũng rất có thanh thế, danh vọng lúc này đứng đầu mọi người. Lần này Lương Sơn bị diệt, có vẻ như y đang muốn thừa cơ nổi lên. Ở một bên là Lục Văn Hổ, tuổi trẻ hơn nói chuyện, khoảng ba mươi tuổi, đầu bù tóc rối, ăn mặc theo kiểu đầu đà. Gã cũng có ý tưởng tương tự. Trong khoảng thời gian này, hai người coi như là hợp thành liên minh.

Trong phòng, kế tiếp Trần Kim Hà Lục Văn Hổ là đương gia của Thiết Bài Lâu - Ngũ liễu tiên sinh Diêu Vũ Liễu. Tuy hắn là người giang hồ nhưng lúc này mặc trường bào trắng đen, xem ra giống hệt một đạo sĩ đã tu hành đắc đạo. Chỉ người nào giao thủ với hắn mới biết song quyền giấu trong ống tay áo rộng thùng thình kia mà nện xuống thì tuyệt đối là rất khó chịu đựng. Đối diện với Diêu Vũ Liễu là Bang chủ Hỏa Quyền Bang Hàn Lệ. Kỳ thật, ở An Bình, hai người này mới xem như địa chủ, nhưng thứ mà đám người Diêu Vũ Liễu cần chính là trật tự, cũng không muốn ra mặt quá mức mạnh mẽ trong chuyện này, cho nên tụ hội không được bố trí ở Thiết Bài Lầu mà ở Kim Thúy Lầu, do Trần Kim Hà, Lục Văn Hổ triệu tập người.

Dưới hai người này là Thôn Vân Hòa Thượng mặc tăng bào màu đỏ sậm trên thực tế, có thể một mình bước vào giang hồ cho đến được danh tiếng thế này, sợ rằng võ nghệ của Thôn Vân Hòa Thượng còn cao hơn một bậc so với Trần Kim Hà, Lục Văn Hổ. Tăng bào của y rộng thùng thình, thoạt nhìn ống tay áo nhẹ nhàng thổi bay nhưng trên thực tế bên trong quấn thép sắt, bên ngoài vải dệt cũng là hỗn hợp tơ vàng tơ bạc, nước lửa khó xâm. Ngoại hiệu của y là Vạn Lý Độc Hành khiến người bên ngoài đều cảm thấy nhất định là y quần áo đơn giản gọn nhẹ, nhưng trên thực tế không ít cao thủ võ lâm đều chết bởi chiếc áo thiết cà sa này của y. Lúc này hòa thượng đó đang uống trà, không thèm phản ứng đối với Trần Kim Hà, Lục Văn Hổ đang rất kiêu ngạo và ác khí.

Chủ yếu là mọi người đang có chút tranh chấp về việc nữ tử họ Lục kia có bị thương hay không. Hôm ấy trong lúc hỗn chiến, Thôn Vân Hòa Thượng lao tới, dùng thiết cà sa đỡ một kiếm của nàng, rồi sau đó còn nện một đòn vào lưng của nàng. Có người nghi ngờ rằng nàng ấy là thừa cơ thoát xác. Dù sao lúc trước đánh nhau, nàng đủ sức lấy thân thể đỡ một trọng quyền của Lỗ Trí Thâm cơ mà. Đám người Trần Kim Hà cũng là muốn mọi người cẩn thận, nhưng liệu còn có ý tưởng muốn chèn ép Thôn Vân Hòa Thượng hay không thì cũng khó nói. Thôn Vân Hòa Thượng
đương nhiên là khó chịu. Bởi vậy mọi người liền khiêu khích, châm chọc mấy câu, nhưng rốt cục bởi vì vẫn còn cần hợp tác nên tạm thời sẽ không đàm phán không thành.

Ngoại trừ mấy người này, trong phòng còn có mấy tên đầu mục mã phỉ, đại hiệp hảo hán có danh tiếng và thân phận khá cao trong lục lâm, đám người vợ góa của Lâm Kỳ. Đều là người luyện võ, cũng đã quen với không khí không hài hòa mỗi ngày rồi cho nên cũng không đến mức lúc nào cũng hòa thuận cả.

Nói đến nàng kia thì lại không khỏi nói đến tình hình Lương Sơn. Thôn Vân Hòa Thượng hào khí ngất trời, muốn sau khi giết chết Lục Hồng Đề này thì lại đi giết chết Ninh Lập Hằng kia. Thôn Vân Hòa Thượng này rất háo danh, nghĩ rằng Ninh Lập Hằng xử lý sáu vạn người Lương Sơn, mình đi tới giết chết hắn, chẳng phải là danh tiếng của sáu vạn người đều chuyển hết lên người mình sao.

Trần Kim Hà và Lục Văn Hổ cũng không phải là không có tính toán tương tự như vậy, nhưng ít ra là cũng không nói ra ngoài miệng. Nhiều lắm là chỉ công kích Tâm ma kia thủ đoạn tàn nhẫn, tính kế quá mức ác độc, hủy diệt hết nghĩa khí của người Lương Sơn, có ảnh hưởng quá lớn đối với lục lâm.

- Nếu sớm biết trước rằng hắn có sư phụ bậc này thì sợ rằng người của Lương Sơn đã không đến mức giết tới nhà của hắn nhỉ …

- Hừ, ngươi sợ à? Ả đó võ nghệ cao cường thì sao chứ? Cuối cùng cũng chỉ là một mình, đi bên ngoài không hề dễ dàng, sẽ có lúc đau, lúc mệt. Nếu để hòa thượng ta có cơ hội bắt được ả … Hà hà … Vậy thì rất đẹp mắt đó …

Đang nói tới đây thì đột nhiên có thanh âm hỗn loạn loáng thoáng truyền đến trong bóng đêm. Mọi người đều võ nghệ cao cường, cẩn thận lắng nghe. Lại có người của Thiết Bài Lầu từ ngoài cửa tiến vào, báo cáo hình như ở bên khách sạn Long Hổ có người gây sự. Khách sạn Long Hổ vốn là do Thiết Bài Lầu bảo kê, lúc này đã có người chạy tới. Lục lâm nhân sĩ tụ tập, không tránh khỏi sẽ có ma sát to nhỏ, nhưng động tĩnh huyên náo lớn như vậy khiến Diêu Vũ Liễu có chút không hài lòng. Tiếp một lát sau, lại có người của Thiết Bài Lầu chạy vội tới, thở hổn hển bẩm báo tình hình.

- … Là vị Lâm Xung giáo đầu đó đã đánh nhau với người ở lầu. Lúc này đã cho người gọi đám người Tôn hảo hán chạy tới, người ở bên trong nói là, nói là …

- Là cái gì?

- Là …

Môn nhân đó vẻ mặt đau khổ:

- Là Tâm Ma đó … Hắn vào thành rồi …

Mọi người hôm nay còn đuổi giết sư phụ của Tâm Ma, tuy rằng nói không sợ gì cả, bên mình lại nghiêm khắc làm việc theo quy của của lục lâm, mà quan phủ cũng không quản lý, nhưng mấy ngày nay, ngoại hiệu "Tâm Ma" đã lan truyền ra. Thủ đoạn của hắn độc ác, Lương Sơn đang lúc thanh thế đỉnh cao vẫn bị hắn đập tan chỉ trong vòng ba ngày, sau đó khiến hơn năm vạn người Lương Sơn tan tác chỉ trong một trận chiến, tổng thời gian trước sau thậm chí không đến một tháng, mà hơn nữa hắn vẫn truy đuổi người của Lương Sơn chạy khắp rừng khắp núi như chó nhà có tang vậy. Tuy rằng nói hắn là người giang hồ nhưng thoạt nhìn càng nhưng thể là đại biểu cho thế lực của Hữu Tướng trong triều đình.

Ngày xưa mọi người nói tới Tâm Ma thì cũng giống như nói tới Thái Kinh, nói tới Cao Cầu, đều chỉ cười nhạt, nhưng lúc này hắn bỗng nhiên giết tới trước mặt khiến trong lòng mọi người đều giật mình. Trần Kim Hà và Lục Văn Hổ nhìn nhau, chậm rãi đứng lên. Thôn Vân Hòa Thượng vỗ áo cà sa cười ha hả, cũng đứng dậy, nhưng y vẫn thoáng chút chần chừ trong chớp mắt. Giọng cười ha hả đó nghe qua không hề tự nhiên, phóng khoáng.

Diêu Vũ Liễu hỏi:

- Tâm Ma đó … Ngươi xác định chứ?

- Quả thật nghe Lâm hảo hán hô chính là Ninh Lập Hằng …

- Hắn dẫn theo … Bao nhiêu người tới?

- Hình như chỉ hơn hai mươi người …

Mọi người trong phòng nhìn nhau, vẻ mặt khó nói. Hơn hai mươi người, nếu chỉ như vậy mà đã lên giọng thì tương đương là đến để chịu chết. Nhưng nghĩ đến chiến tích đối phương phá Lương Sơn như vậy, nếu hắn cứ như vậy đến mà không hề sợ hãi, ngược lại khiến trong lòng mọi người không tránh khỏi có chút sợ hãi. Chẳng lẽ đối phương thực sự có thể dùng thủ đoạn thông thiên gì khiến chỉ trở bàn tay là đã có thể xử lý mọi người sao? Thôn Vân Hòa Thượng lại cười, xông lên trước tiên:

- Giỏi, hòa thượng ta sẽ đến gặp hắn, xem xem rốt cục hắn là thứ gì …

Y đang muốn đi, một bàn tay bên cạnh đột nhiên chộp tới:

- Đại sư xin dừng bước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện