Ở Rể (Chuế Tế)

Chuyện phức tạp lúc mới đến (3)


trước sau

Người nói chuyện chính là Diêu Vũ Liễu. Khi gã mở miệng thì vẫn ở cách mấy bước nhưng vừa tóm tay thì người cũng đã tới gần. Thôn Vân Hòa Thượng nhíu mày, chấn động ống tay áo, phịch một tiếng, giao thủ một chiêu với quyền của Diêu Vũ Liễu trong không trung. Ống tay áo của gã lại nhoáng lên, bóng người đã rời khỏi cửa chính của phòng, vọt vào trong bóng tối.

- Chúng ta cùng đi xem.

Hàn Lệ của Hỏa Quyền Bang vội vàng đuổi theo, tiếp đó đám người Diêu Vũ Liễu, Trần Kim Hà cũng vội vàng chạy ra ngoài. Trong lòng mọi người đều có chút nghi hoặc, không thể đoán nổi tiếp theo sự tình sẽ phát triển như thế nào. Tâm Ma giết đến đây, liệu hắn có năng lực gì và thủ đoạn thông thiên gì.

Mà trên thực tế, bọn họ cũng không biết là Ninh Nghị cũng đang có tâm tình tương tự bọn họ. Vừa mới vào thành không lâu đã gặp phải chuyện bất ngờ như vậy, thật là có chút bất đắc dĩ và xấu hổ. Lần này quả thật đã hoàn toàn quấy loạn trận thế của mình rồi.

Cũng lúc đó, trong một ngõ ngách của thị trấn, bóng dáng Lục Hồng Đề đang lén lút đi dưới mái hiên hẻo lánh, cúi đầu, nhanh chóng tiến về phía trước không một tiếng động … Trong nhà trọ bỗng nhiên chia tách ra.

Bên ngoài hành lang lầu hai, kẻ thù đột nhiên ra tay lập tức tạo thành động tĩnh rất lớn. Khi Ninh Nghị quay đầu lại còn chưa thấy rõ tình trạng bên ngoài, nhưng lan can bị đánh bay, người bị rơi xuống. Cũng bởi vậy mà mấy chiếc đèn dầu, đèn lồng cũng bị va chạm mà trở nên lập lòe không định.

Tề Tân Dũng, Tề Tân Nghĩa đồng thời ra tay. Chúc Bưu ở trong phòng cũng cầm lấy thương thép đâm thẳng ra ngoài. Ở bên ngoài, người kia vung vũ khí đón đỡ, vô cùng sắc bén ngăn cản tất cả các công kích, bóng người hiện ra trong tầm mắt Ninh Nghị.

Hai cặp mắt nhìn nhau, Ninh Nghị cầm nỏ lên, Tề Tân Hàn ở bên cạnh cũng đã xông ra ngoài. Chúc Bưu che ở trước mặt Ninh Nghị, lại chú ý tới động tĩnh bên cạnh và phía sau cửa sổ.

Bóng thương của ba cây Tác Hồn Thương đan vào nhau, đẩy lùi bóng người vừa xuất hiện kia. Trong nhà trọ, tiếng đánh nhau bùng lên. Hiển nhiên những người đi theo khác cũng đã phát hiện tình huống. Trong tiếng đao thương giao thủ, có người kêu lên thảm thiết. Chúc Hổ hô lên:

- Giết hắn!

Bên kia rống lên:

- Ninh Lập Hằng …

- Ai?!

- Đừng đánh nữa … Ở đây không được đánh …

- Đám khốn khiếp các ngươi này …

Đủ loại thanh âm vang lên đồng thời với đánh nhau, tên bắn tới, ngọn đèn rơi xuống, cái bàn bị đánh nghiêng. Ninh Nghị nhíu mày, nheo nheo mắt:

- Lâm Xung …

Đối với hắn thì đây thực sự không phải cảm giác không phải oan gia không gặp mặt. Trên đường tới đây, không phải hắn không tính tới khả năng như thế này, nhưng trong tất cả các tính toán thì tình trạng trước mắt quả thật chính là trường hợp phiền toái nhất.

Tuy nhiên nếu sự tình đã diễn ra trước mắt thì tránh cũng không được.

Trong khách sạn đánh nhau ầm ĩ, tán loạn. Qua một hồi, thanh âm mới nhỏ dần, các bên tham chiến coi như tạm thời rời khỏi nhau. Ninh Nghị và Chúc Bưu đi ra khỏi phòng, đảo mắt nhìn qua đại sảnh. Ba huynh đệ Tề gia lui trở về. Chỉ thấy phía dưới đại sảnh, bên cạnh thang lầu có mấy người ngã trong vũng máu. Mấy cái bàn trong phòng đều bị đánh đổ. Một ít người lục lâm kéo bàn chắn trước mặt, lùi ra núp ở phía sau. Bên mình cũng có tương tự. Tất cả mọi người cầm binh khí, cung nỏ nhắm về phía cửa nhà trọ. Lâm Xung nắm trường thương, đứng ở sau cây cột bên cạnh cửa. Khi Ninh Nghị đi ra, y cũng hiện thân, dõi mắt nhìn lại.

Chưởng quầy của khách sạn hẳn là bị trúng một đòn trên đùi, ngã dưới mặt đất, vẻ mặt khốn khổ, cầu xin:

- Các ngươi không thể đánh, đừng đánh nữa, ôi …

Ninh Nghị chậm rãi lần chiếc vòng tay, nhìn quét một vòng. Sau bàn cũng đã có người hô:

- Ai vậy …

- Cứ ra tay …

- Đồi Độc Long Chúc Bưu, ai không phục thì đi lên đi!

Chúc Bưu hét lên một tiếng. Lúc này sự tình liên quan tới đồi Độc Long, tất cả mọi người đều biết là không tầm thường, thanh âm nhỏ lại, mà ánh mắt cũng đặt lên người Ninh Nghị. Có một số người nhớ lại tiếng thét vừa rồi của Lâm Xung, nhìn người thanh niên mới khoảng hơn hai mươi tuổi vừa mới xuất hiện này, hơi hơi biến sắc mặt. Tới lúc này, Ninh Nghị mới chắp tay.

- Xin chào chư vị bằng hữu. Tại hạ Ninh Lập Hằng, người giang hồ tặng phỉ hiệu Huyết Thủ Nhân Đồ. Lần này đi tới quý địa chỉ vì muốn giải quyết cho xong ân oán với người của Lương Sơn, không liên quan tới kẻ khác. Ngày mười ba tháng bảy, tại thung lũng Chiến Gia, cũng chính là đêm qua, ba ngàn người cuối cùng của Lương Sơn đã đền tội. Đám người Tống Giang đều đã bị chém đầu toàn bộ …

Ninh Nghị nói giọng thản nhiên. Nghe vậy, Lâm Xung ở bên dưới biến sắc mặt, quát:

- Ngươi đánh rắm …

Ninh Nghị cũng không để ý tới y:

- Ta đã đến đây, quân đội của Võ Thụy Doanh và đồi Độc Long cũng sẽ đến đây. Ai không muốn bị liên quan trong chuyện này thì xin mời mau mau rời khỏi. Lần này đến Sơn Đông, ta đã giết người quá nhiều, chỉ có ân oán cá nhân đối với một chút tàn dư Lương Sơn, không có quan hệ tới chư vị.

Hắn vừa nói xong liền giơ tay lên, còn ở bên ngoài khách sạn Long Hổ, thanh âm
rối loạn lan truyền ra xa.

Nước vẫn rơi tí tách dưới mái hiên. Khi đám người Trần Kim Hà, Lục Văn Hổ, Diêu Vũ Liễu đi tới khách sạn Long Hổ, toàn bộ trong ngoài khách sạn đã hình thành cục diện giằng co.

Tôn Lập, Sử Tiến, Lâm Xung dẫn dắt hai, ba mươi tinh nhuệ của Lương Sơn, cùng với một ít nhân sĩ lục lâm quen biết đã bao vây xung quanh, xoa tay muốn lao vào. Dọc theo đường đi, bọn họ bị Lục Hồng Đề truy đuổi không ngớt, huynh đệ liên tục chết trên đường, cũng có kẻ mới tụ tập vào, cũng có kẻ hiện giờ đã bị tàn phế, đang nằm ở y quán An Bình. Muốn nói thù sâu như biển cũng không đủ. Có người châm lửa lên, muốn thiêu hủy cả khách sạn này. Chỉ có điều đám người Lâm Xung cuối cùng vẫn còn chút lý trí. An Bình là đất của đám người Diêu Vũ Liễu, đối diện lại là hơn hai mươi cây nỏ đang nhắm tới, cứ thế đi vào liều chết cũng chưa chắc đã ổn. Đám người Lâm Xung và Tôn Lập nói chuyện với nhau, mày nhăn tít lại.

Đám người Trần Kim Hà đến khiến cả nửa thị trấn An Bình đều bị kinh động, đều vội vàng tụ tập lại đây. Cửa bên này của khách sạn Long Hổ được người của đồi Độc Long bảo vệ, cầm cung nỏ nhìn chằm chằm đám người Lâm Xung. Mọi người khe khẽ nói chuyện, nói tới việc không ngờ Tâm Ma Ninh Lập Hằng lại tới đây, kết hợp với cảnh tượng trước mắt, không khí quả thật rất ác liệt, có cảm giác một hồi long tranh hổ đấu.

Trần Kim Hà đứng ngoài cửa khách sạn, chắp tay nói:

- Quần hào lục lâm Tề Lỗ kính đại danh Ninh Nhân Đồ đã lâu. Chỉ có điều mới tới An Bình đã gây ra hiểu lầm thế này thì không khỏi hơi khó coi. Hôm nay quần hào tụ hội, Nhân Đồ có gì thì nói rõ với mọi người để mọi người biết được ý đồ đến, cũng miễn cho phát sinh càng nhiều hiểu lầm.

- Tại hạ Trần Kim Hà và huynh đệ Lục Văn Hổ, Diêu Vũ Liễu …

Giữa đám người vây xem, Trần Kim Hà thân hình cao lớn, lời nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, chào hỏi vọng vào trong khách sạn. Lại nói, về tổng thể thì thế lực của quan phủ là rất đáng sợ nhưng về thanh danh của cá nhân thì do tin tức truyền tới có sai lệch, tam sao thất bản, sức uy hiếp liền có sự cao thấp bất đồng. Ví dụ như Cao Cầu, Thái Kinh. Những kẻ này ở kinh thành chỉ cần phát ra một mệnh lệnh là có thể làm ngàn vạn người chết đi, nhưng nếu đối phương thực sự xuất hiện ở trước mặt người, chưa chắc đã không có người dám rút đao chém y.

Lúc này danh tiếng của Ninh Nghị và đám người Thái Kinh hơi có chút khác biệt, nhưng nếu thực sự nói tới thì quy củ của lục lâm cũng khiến danh tiếng của Ninh Nghị thấp hơn rất nhiều. Mà trong ánh mắt nhìn của mọi người lúc này, cho dù danh tiếng có thấp thì hắn cũng phải ra sức chống.

Trần Kim Hà nói lời này khiến Ninh Nghị đi ra, vốn là là muốn đi vào khách sạn để giao thiệp với Ninh Nghị. Tạm thời chưa nói tới việc giết người hay không, người làm đại sự thì cuối cùng phải xem tình thế rõ ràng trước đã. Mặc kệ như thế nào, lãnh đạo quần hùng giằng co với Ninh Nghị một hồi như vậy, danh tiếng của y đương nhiên sẽ tăng lên rất cao. Chỉ có điều còn chưa nói xong thì người bên trong khách sạn đã đi ra, tinh nhuệ cầm cung nỏ đi phía trước, Chúc Hổ, Chúc Bưu, huynh đệ Tề gia thì đồng hành với Ninh Nghị. Mọi người đứng trên con phố bên ngoài liền thấy thư sinh hơn hai mươi tuổi này xuất hiện trước mắt.

- Thiết Bài Lầu Diêu Vũ Liễu Diêu đương gia, Hỏa Quyền Bang Hàn bang chủ, Tề Vân Trại Trịnh đầu lĩnh, còn cả chư vị nữa, ta đều biết, kính đã lâu …

Đứng ở bậc thang trước cửa khách sạn, Ninh Nghị chắp tay, giọng điệu trầm ổn mang theo chút khí thế hống hách, ngạo nghễ, áp đảo mọi người trên đường. Trước khi đi ra đây, đám người Chúc Hổ, Tề Tân Hàn cũng từng cân nhắc, lo lắng sự tình bỗng nhiên náo động lớn, không dễ xử lý. Nhưng Trần Kim Hà đã đến, Ninh Nghị vẫn đi ra cửa trước tiên.

Đối với hắn, trong tình huống không thể tránh được thì cũng chỉ có thể đi nước cờ hiểm đánh cuộc một phen, không thể ngồi xem toàn bộ tình thế diễn biến. Hắn muốn tạo ra áp lực không chỉ đối với đám người Diêu Vũ Liễu mà muốn trước tiên truyền ra toàn bộ thị trấn An Bình.

Hắn vừa nói vậy, phần lớn mọi người đều chắp tay. Diêu Vũ Liễu nói:

- Ninh công tử đường xa mà đến, không tiếp đón từ xa là sơ suất của địa chủ chúng ta. Khách sạn Long Hổ này là chỗ của Thiết Bài Lầu ta, nếu có gì sơ suất đối với công tử, xin công tử cứ nói hết ra, tại hạ nhất định cùng với chưởng quầy xin lỗi công tử và chư vị anh hùng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện