Dịch giả: luongsonbac1102Cái lạnh ban đêm tràn đến, các nơi khác nhau cũng truyền đến các tin tức khác nhau. Cái chết của Trương Giác ở phía bắc là kết quả của một loạt các nguyên nhân phức tạp trong Vũ triều dẫn đến, nhưng nếu chỉ xét trên mặt phản ứng với tin tức thì không ai vui vẻ gì cả.
Hoàng thành, cung Diên Phúc, ngọn đèn đốt cháy chiếu ra một mảnh ấm áp, thái giám, thị vệ, các cung nữ đều trông coi xung quanh, nhưng trong bóng đêm thỉnh thoảng cũng chỉ có tiếng quân cờ hạ xuống. Hoàng đế tâm tình cũng không tốt, Hoàng hậu cùng y đánh cờ giải sầu nhất thời cũng trầm mặc, cũng không nói lời nào.
- Trẫm đã làm một chuyện không biết là đúng hay sai nữa
Một lúc lâu sau, Chu Triết mới chậm rãi hạ thấp giọng mở miệng, quân cờ trong tay y cầm rất lâu vẫn không hạ xuống. Hoàng hậu đợi một hồi mới nói:
- Những chuyện Hoàng thượng làm, đúng cũng có, sai cũng không tránh khỏi, nhưng thần thiếp biết, bất kể đúng sai, những điều bệ hạ chọn đều là không thể không làm
Ngay trước mặt Hoàng đế mà dám mở miệng nói y đã làm sai, người bình thường chỉ sợ đã ngay lập tức bị trị tội. Nhưng Hoàng hậu và y tình sâu nghĩa nặng, lại biết Chu Triết thật ra thích nghe những lời như vậy. Quả nhiên lời vừa nói ra, Chu Triết hơi hơi nhướn mi, sau một lát lại lộ ra nụ cười khổ.
- Trẫm giết Trương giác, người bên ngoài không biết, sợ là cho rằng trẫm là kẻ ngu, nhưng bọn họ sao có thể biết được nỗi khó xử trong lòng trẫm. Bá quan văn võ trong triều, Thái Kinh, Lý Cương, Tần Tự Nguyên, Đồng Quán, Lý Bang Ngạn, Vương Phủ ai nấy đều nhìn nhầm ta rồi
Y hạ quân cờ xuống, nghiến răng nghiến lợi nói đến chuyện này, cũng là vơ đũa cả nắm với đám văn võ bá quan. Hoàng hậu trầm mặc mà chống đỡ, cuối cùng nói:
- Bọn họ chỉ sợ cũng có chỗ khó xử
- Khó xử! Trẫm cho bọn họ làm quan to trong triều đình, trẫm cho bọn họ quyền lực, trẫm cho bọn họ cả tuyến phố để buôn bán, nhưng kết quả là, bọn họ cho trẫm cái gì. Một... cục diện lộn xộn rối rắm
Chu Triết phất mạnh tay:
- Kết quả là trẫm phải gánh tiếng xấu này cho bọn họ. Cả lão già kia nữa!
Y nghiến răng nghiến lợi, trút hết ra những khổ sở trong lòng. Từ khi đẩy mạnh chiêu mộ binh mã, thúc đẩy bắc phạt, trong lòng y có một luồng nhiệt huyết bùng cháy, luồng nhiệt huyết mà y đã có khi mới đăng cơ. Gây xích mích khiến người Liêu xảy ra nội loạn, để Mật Trinh ti trà trộn vào phương bắc, đổ vào một lượng lớn tiền bạc khiến cho con người nổi lòng tham, rồi đến cả liên minh Hắc Thủy sau đó nữa. Y ôm mộng làm một vị bá chủ phục hưng. Tích trữ các loại hoa thạch cương, chính là để triều đình cần dùng tiền đổ vào phương bắc. Tuy rằng sau đó y cũng giữ lại rất nhiều, nhưng đó là do phía bắc không cần đổ thêm tiền vào nữa. Làm một vị Hoàng đế, y đã bỏ bao công sức để làm nên bao nhiêu chuyện, sau này nhìn lại, quả nhiên những việc này quả thật cũng có rất nhiều tác dụng.
Người Nữ Chân khởi binh, Vũ triều chờ đến thời cơ tốt, y trọng dụng Lý Cương, phục khởi Tần Tự Nguyên khiến đám người Thái Kinh phải mở ra một con đường cho bọn họ, tích cực thúc đẩy Đồng Quán bắc phạt. Trong đó đương nhiên có rất nhiều địa phương gặp trở ngại và không được như ý, mười sáu châu Yến Vân chỉ thu hồi được sáu châu, nhưng thành tích của Quách Dược Sư vẫn đủ khiến y nở mày nở mặt. Đây chính là sách lược thiên kim mãi cốt, trước khi Quách Dược Sư còn chưa lập được công trạng lớn y đã ban thưởng rất nhiều cho Quách Dược Sư, kể cả chuyện Quách Dược Sư sai lầm trong việc đánh Yến Kinh, y cũng tha thứ cho đối phương. Sau đó Quách Dược Sư trảm Tiêu Can, đã chứng minh cho thiên hạ biết y không nhìn nhầm, y vô cùng hài lòng.
Đời trước của ta trôi qua thật bình thường, đời này đầu thai ta muốn tìm một nhà có quyền có thế!
Ta muốn trở thành một cái bại gia tử! Một cái bại gia tử có tiền tài, c...
Mà đối với đám người Nữ Chân ương ngạnh dương dương tự đắc, trong lòng Chu Triết cũng không ưa, ít nhất thì mười sáu châu Yến Vân y vẫn phải đoạt lại. Một khi đoạt lại, phía bắc có quan ải vững chãi, giặc Hồ có mơ cũng đừng hòng tiến xuống phía nam, y cũng cảm thấy có chút an ủi với liệt tổ liệt tông có linh trên trời, trở thành bá chủ một thời đại. Ý nghĩ đó khiến y muốn lấn át người Nữ Chân một chút, chấp nhận sự đầu hàng của Trương Giác, tiếp đó chiều hàng Quách Dược Sư, nhưng mà sau đó một vấn đề nghiêm trọng đã kéo y về với hiện thực.
Nếu như người Nữ Chân có phản ứng quá đáng với chuyện Trương Giác phản chiến, vậy trận này có nên đánh hay không?
Sau khi Trương Giác phản chiến, thời gian đầu thì bên này rất vui vẻ: Trước kia chúng ta đàm phán mười sáu châu với ngươi, ngươi không thèm nói chuyện, hiện giờ chúng ta đã có thể ngồi xuống nói chuyện rồi. Vũ triều không phải là không có phòng bị với người Nữ Chân, nhưng có một số chuyện vẫn phải thừa nhận, tức là: Người Nữ Chân ít, mà muốn chinh phục nước Liêu, muốn quản lý nước Liêu đâu phải chuyện dễ, cũng không còn sức đâu mà tiến về phía nam. Đồng thời, Quách Dược Sư luyện binh ở bên ngoài Nhạn Môn quan, đánh bại Tiêu Can lại tiêu diệt luôn cả bộ hạ của Tiêu Can, lúc này Trương Giác cũng đâu phải quả hồng nhũn, suy nghĩ lí trí một chút, y cũng có sức uy hiếp nhất định, nếu ngồi trên bàn thương lượng thì chúng ta cũng có tư cách nói chuyện.
Nhưng sự thật chứng minh, loại suy nghĩ của đám quan văn đó là nghĩ quá xa rồi. Ngươi có thể cân nhắc một nghìn lần, cho rằng thực lực của Vũ triều đã tăng lên rất nhiều, nhưng đối với người Nữ Chân, bọn họ bất mãn liền chỉ có một cách giải quyết duy nhất: Đến đây, chúng ta đánh nhau một trận ra trò, xem ai thắng ai thua.
Khi Hoàn Nhan Đồ Mẫu trực tiếp thảo phạt Trương Giác, bên phía Chu Triết đã không thể không xem xét chuyện này một cách nghiêm túc.
Trong vòng một tháng ấy, y đã bóng gió thăm dò suy nghĩ và cách nhìn của rất nhiều người, bao gồm Đồng Quán, Thái Kinh, Cao Cầu, bao gồm Lý Cương, Tần Tự Nguyên, bao gồm cả hết thảy quan to của bộ binh, cũng bao gồm cả một vài đại thần đảm nhiệm sứ thần thông tiêu tình báo Kim -Liêu. Cuối cùng những gì đọng lại khiến cho lòng y nguội lạnh phân nửa.
Ngoài mặt hỏi đối phương, chúng ta có nên đánh hay không, đối phương đương nhiên nói có thể đánh. Nhưng Chu Triết đâu phải kẻ ngốc, ít nhất y có thể nghe ra ý tứ khác trong lời nói của đám đại thần này. Đám người Đồng Quán, Thái Kinh, Cao Cầu đều nghi ngờ chiến lực của quân đội, Lý Cương, Tần Tự Nguyên thì tỏ ra: Bất kể như thế nào, chúng ta bây giờ đều phải liều mạng chống đỡ, nhất định phải đánh!
Nói đùa gì vậy, các ngươi hiện tại có thể liều mạng chống đỡ cho dù chết cũng chỉ là một tên đại thần ngoan cố, một Hoàng đế như ta đây đâu thể như vậy? Tổng hợp lại tất cả tình hình, y chợt phát hiện, sẵn sàng ra trận lâu như vậy, cạnh mình thì ra chỉ là một con hổ giấy, nếu thật sự đánh một trận với người Kim, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Y vì vậy mà phát ra nghiêm lệnh ở kinh thành, thông báo với Vương An Trung, nếu người Kim không quá phận thì đừng gây nên xung đột biên giới. Trương Giác nếu có thể vứt bỏ thì đành bỏ lại sau lưng. Nỗi khổ tâm của y, ai có thể hiểu đây.
Y hận đám người Thái Kinh, Đồng Quán, bọn họ nắm toàn bộ thế cục, ít nhất là trong quân đội hiện giờ vẫn đang là tình trạng này. Y cũng hận cả đám người Lý Cương, Tần Tự Nguyên, y cho bọn họ sự ủng hộ lớn như vậy, kết quả thì sao, bọn họ cũng đâu thể cho y một kết quả hài lòng được. Quân đội khó mà thắng nổi, bọn họ chỉ biết hô hào phải đánh, phải liều chết chống đỡ. Trận chiến đầu tiên, nếu để thua thì biết phải làm sao?
Y đang nghĩ những chuyện này, lại thấy trong việc cứu giúp các nạn dân thiên tai đã trao cho đám người Tần Tự Nguyên quá nhiều quyền lực và lợi ích rồi. Trong những cuộc tranh chấp gần đây, bản thân mình cũng nghiêng về bọn họ, dẹp đi rất nhiều lời bàn tán dèm pha, mà sức ảnh hưởng của hai vị Tể tướng ở kinh thành lại càng ngày càng lớn, đến cả đám người Thái Thái sư cũng không dám đối đầu trực diện, như vậy cũng hơi quá rồi.
Sau một phen cân nhắc, việc cứu trợ nạn dân thì vẫn phải làm, việc Trương Giác vẫn có thể xem là thủ đoạn để trấn áp họ. Nếu không thì chiêu hàng Trương Giác là công lao của bọn họ, sau khi chiêu hàng lại toàn lực ủng hộ Trương Giác, vì một Trương Giác mà phải dốc toàn bộ sức lực của cả nước để khai chiến với người Kim, chung quy vẫn là một hành động quá lỗ mãng, bản thân y là một Hoàng đế, làm như vậy có khác nào một con rối. Y có thể dốc sức ủng hộ cho các đại thần làm việc, nhưng loại hành động lấy cả vận mệnh quốc gia ra để đặt cược này, chung quy không thể làm một cách bừa bãi được.
Một mặt khác, chuyện cứu giúp nạn dân thiên tai nói nhỏ thì không nhỏ, nhưng so với bắc phạt thì vẫn cần phân biệt nặng nhẹ. Hai người Lý, Tần dốc sức vì việc này, chung quy là một chuyện tốt, nhưng cũng đã đắc tội quá nhiều người rồi. Chờ việc này qua đi, bản thân mình đè ép một phần thế lực của hai người Lý, Tần xuống, để phía Thái Thái sư có thể ngóc đầu dậy, nói một cách nào đấy chính là bảo đảm vị trí cho bọn họ, dùng mấy câu nói ám chỉ cũng để cho họ thấy, trẫm đang vì bọn họ mà khổ tâm.
Đủ loại mưu trí, đủ loại suy xét, cho dù là trước mặt Hoàng hậu cũng là có cái có thể nói, có cái không. Cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài, thân là Thiên tử, kẻ đứng chỗ cao không tránh khỏi giá buốt, chỉ hy vọng sự khổ tâm của mình sau này có thể đổi lấy một kết quả tốt đẹp, có thể nhận được một lời đánh giá tốt lưu lại trên sử sách.
Nhận được tin Trương Giác chết, Chu Triết tâm tình phức tạp. Bên trong phủ Hữu tướng phủ, Tần Tự Nguyên gần như chịu không nổi đả kích ngất xỉu tại chỗ, Tả tướng Lý Cương sau khi nhìn thấy tin tức này cũng trợn mắt há hốc mồm, không nói lại được câu nào. Trong phủ Thái sư, Thái Kinh sau khi viết xong một bức tranh chữ, nhìn thấy tin tức này, ánh mắt phức tạp rồi thở dài một tiếng. Đồng Quán chắp hai tay sau lưng, đứng trong phủ đệ của mình nhìn tấm bản đồ đến nửa đêm, thở dài với người đứng bên ngoài:
- Cuối cùng vẫn là một việc bất đắc dĩ
Y coi như đã về hưu, thành tích và khuyết điểm đã định, cũng không còn áp lực tâm lí gì cả.
Ở Ngự Sử đài, khi Tần Cối nhận được tin tức này còn chưa về nhà. Y nhìn tin tức truyền đến, mắt nheo lại, hàm răng cắn chặt, yết hầu run rẩy:
- Ngu xuẩn, ngu xuẩn
Y trở lại trong phòng xử lý công vụ, trải một tờ giấy trắng ra, viết ra một phong thư mở đầu bằng lời khuyên can. Y đã từng bị người phương bắc bắt làm tù binh, bởi vậy nên biết được dã tính hung tàn của đối phương, đối với loại người này không thể chỉ có nhượng bộ, yếu thế. Coi thường đối phương, càng kích phát bản tính hung tàn của chúng, sau cùng sẽ khó mà ổn định thế cục.
Trượng nghĩa, can gián một cách thẳng thắn là tác phong của y, không ít quan to vì bị y dõng dạc sâm tấu mà bị kéo ngã ngựa. Nhưng chung quy vẫn còn rất nhiều chuyện y phải suy xét. Bản tấu viết đến một nửa, y lại thấy mình dùng tính từ quá mạnh nên ngừng lại, lấy ra một tờ giấy khác, viết lời đề lên hai đầu của trang giấy, nhưng ngay cả lời mở đầu cũng không viết được....
Trong lòng y hiểu được kẻ giật dây phía sau là ai, y cũng hiểu được, sự việc đã phát sinh, Thánh thượng sẽ không hy vọng những người như mình sẽ đưa ra những can gián giống như mã hậu pháo.
(Mã hậu pháo: ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)
Bản thân mình viết thứ này cũng đâu có tác dụng gì, chỉ khiến người ta chán ghét thêm thôi.
Y ôm trán nghĩ nửa ngày mới viết tiếp, lúc này
lại viết chính là sâm tấu Tần Tự Nguyên chiêu hàng Trương Giác, suy tính chưa chu toàn, nhưng viết được một nửa lại dừng lại, cách nghĩ của mình vẫn chưa đúng, khi đó Tần tướng chiếu hàng Trương Giác không hề sai, mặc dù người giết Trương Giác là Thánh thượng, nhưng dưới sự minh giám của Thánh thượng, y cũng không có lợi gì, bản thân không thể sâm tấu Tần tướng quá mức, nhưng nếu muốn dẹp yên những mối nghi ngờ, bản thân y biết xử lý ra sao đây?
Cứ suy nghĩ như vậy, bản tấu thứ ba chuyển thành sâm tấu Tuyên Phủ sứ Vương An Trung đã giết Trương Giác, lời lẽ cũng không quá mức kịch liệt. Y hiểu Thánh thượng cũng không muốn Vương An Trung bị người khác hoài nghi đã hành động sai lầm, mình không thể quá mức sỉ nhục Vương An Trung, dùng cách nói ôn hòa một chút thì mọi chuyện mới có cơ hội bàn bạc, một khi có thể bàn bạc thì có thể tác động đến hình tượng chính trực và tâm huyết của Vương An Trung, đến lúc đó, bản thân mình làm kẻ ác, Thánh thượng có thể sẽ bắt cả Vương An Trung lẫn mình ra ngoài, cũng sẽ răn dạy mình không ít, nhưng chắc chắn sẽ nhớ đến tấm lòng này của mình. Cùng thời gian này, trong triều đình cũng sẽ định tính việc này, mọi người cũng bình tĩnh trở lại, lại lần nữa đồng lòng hợp sức mưu đồ cho cơ nghiệp sau này. Sau khi xác định rõ như vậy, y liên viết tấu chương rất nhanh, ngày hôm sau liền dâng trình lên trên.
Thành Yến Kinh, Vương An Trung cũng đang bị vây giữa một mớ bòng bong.
Đối với chuyện của Trương Giác, y cũng rất bất đắc dĩ và phải chịu thiệt thòi, Quách Dược Sư cả ngày kêu gào lên muốn đánh một trận ra trò với người Kim, nhưng vấn đề thật sự là có thể đánh thắng hay không. Sau khi giết chết Trương Giác, bầu không khí trong thành Yến Kinh thật sự rất tồi tệ, khí thế của Thường Thắng quân tiêu tan hết, thỏ chết cáo thương, đám quan văn như bọn họ nghiễm nhiên trở thành một đám gian thần, lũ chuột nhắt. Lúc mới đầu Quách Dược Sư gần như luôn mặc trang phục màu trắng để để tang cho Trương Giác. Vương An Trung đến thăm hỏi mấy lần nhưng đối phương đều các bệnh không ra. Trong lòng Vương An Trung một trận tức nghẹn, nếu là ở phía nam, loại võ tướng như ngươi, để xem ta thu thập như thế nào.
Nhưng trong lòng khó chịu thì vẫn là khó chịu, y vẫn phải làm giảm sức ảnh hưởng của việc này. Ngẫm lại thì bản thân làm chức quan này cũng là đã được quan tâm giúp đỡ hết lòng. Mỗi ngày chạy đến bái phỏng Quách Dược Sư, lòng lạnh ngắt nhưng bề ngoài vẫn rất nồng nhiệt. Bản thân mình đang vì cái gì, chẳng phải là vì sự yên bình cho vùng đất phía bắc này sao?
Cũng may Quách Dược Sư cũng không tức giận quá lâu, ba ngày sau liền mở cửa gặp y. Vương An Trung liền trần tình lợi hại với Quách Dược Sư, rồi tương quan lực lượng hai bên, lại nói ra mệnh lệnh không để xung đột biên giới của triều đình.
Quách Dược Sư vẻ mặt tiều tụy, rốt cục nói:
- Vẫn là tiểu tướng suy nghĩ không chu toàn, khiến Vương đại nhân chịu ủy khuất rồi.
- Đều là vì nước làm việc, Quách tướng quân bất mãn với chuyện này, Vương mỗ cũng rất đồng cảm, chỉ có điều sự việc liên quan đến vận mệnh quốc gia, không thể lỗ mãng được, chúng ta chỉ có thể cầu mong ổn định. Từ nay về sau mong rằng Quách tướng quân vẫn tận tâm tận lực, còn về việc quốc sư, Vương mỗ nhất định toàn lực phối hợp Quách tướng quân.
- Vương đại nhân cao thượng, là Quách mỗ nhỏ mọn, từ nay về sau Quách mỗ nhất định sẽ dâng lên các sản vật, đến nhà bồi tội, mong rằng Vương đại nhân thứ lỗi
Quách Dược Sư đã chắp tay trả lời như vậy, lại chuẩn bị một lượng lớn vàng bạc đưa đến phủ Vương An Trung. Vương An Trung biết trong lòng đối phương tất nhiên là vẫn có khúc mắc, nhưng điều này cũng chỉ có thể để từ từ tiêu tan đi, trong thời gian ngắn thì không còn cách nào khác.
Cái chết của Trương Giác dẫn tới dao động vẫn chưa bình ổn. Nam bắc Vũ triều, trong lòng những người đủ tư cách giải quyết việc này đều vô cùng phức tạp. Mà trong hoàn cảnh như vậy, ở phía bắc, trong vương đình của người Kim lại là một tình huống khác.
Thượng Kinh gần đây trải qua chiến loạn, đã không còn vẻ phồn hoa như trước. Sau khi người Kim đánh tới, những người vốn là quý tộc nước Liêu phần lớn bị giết chết hoặc biến thành người hầu, Hoàng thành hiện giờ bị tàn phá không được tu sửa. Người Nữ Chân còn đang mải đánh giặc, chưa có kế hoạch tu sửa thành trì, nhưng gần đến những ngày cuối năm, gió tuyết tràn về, bọn họ vẫn quay về tòa thành vốn phồn hoa này, đợi gió tuyết qua đi mới có kế hoạch cho năm mới.
Hoàn Nhan Tông Vọng chiến thắng trở về, đối với tất cả người Nữ Chân mà nói, đều là một chuyện rất đáng ngạc nhiên và vui mừng.
Mặc dù nói ra thì người Nữ Chân cũng có chút coi thường đám người Vũ triều không biết đánh nhau, nhưng trong tiềm thức thì đối phương vẫn là người của một quốc gia hùng mạnh. Trương Giác làm phản khiến A Cốt Đả tức giận, mọi người cũng kêu gọi phải cho Vũ triều biết rõ thái độ. Nhưng đến khi thực sự đánh nhau thì tất cả vẫn đều phải cẩn thận.
Tất cả mọi người đang đợi kết quả của trận chiến này.
Hoàn Nhan Đồ Mẫu quyết đấu với Trương Giác, thắng hai trận bại một trận, mọi người cũng không coi đó là chuyện quá quan trọng, quan trọng nhất ở phía sau là trận chiến ở phương nam. Lần đầu tiên giao đấu với Vũ triều mới chính thức tác động đến tâm tư của mọi người. Bởi vậy sau đó đứng lên lãnh binh chính là Hoàn Nhan Tông Vọng giỏi đánh giặc nhất trong người Nữ Chân. Lúc này gió tuyết đã đến, công thành không dễ chút nào, nếu người phía nam dựa vào thành trì mà cố thủ, trên lý luận mà nói thì phải đến mùa xuân năm sau mới có kết quả trận chiến này.
Bởi vậy đa phần mọi người đều nghĩ Hoàn Nhan Tông Vọng sẽ ở thành Yến Kinh cho đến hết năm nay.
Ai biết kết quả lại có thể dễ dàng bức ép đối phương nhượng bộ, đến ngay cả bọn họ đều có chút kinh ngạc.
Trong Kim điện giữa Hoàng thành, lửa trại hừng hực cháy trong lò. Yến hội ăn uống linh đình, Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha hả nhanh chân bước tới. Lúc này trong những người tham gia yến hội, ngoại trừ những người Tông Can, Tông Nghiêu, Tông Bật trong gia tộc của A Cốt Đả thì còn có các đại thần đã cùng A Cốt Đã khởi nghĩa như Cốc thần Hoàn Nhan Hi Doãn, Lâu Thất, Ngân Thuật Khả, Bạt Ly Tốc. Nói một cách khác, họ mới chính là những ngôi sao mới chói sáng của thời đại này.
Đương nhiên, thân là người trong cuộc, bọn họ chưa chắc sẽ đối đãi với chính mình như vậy, chỉ có điều làm một thần tử trong một vương triều mới phát đạt huy hoàng, sự dã man ăn tươi nuốt sống không thể bào mòn hết sự hưng phấn trên người họ. Tuy là trên Kim điện nhưng cũng không cần chú ý quá nhiều quy củ, mọi người đều thoải mái ăn uống, cao hứng hát ca, khi Hoàn Nhan Tông Vọng vào, mấy huynh đệ đều đứng bật dậy chào mừng y, mỗi người một câu nói thêm vào.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười lớn đi lên phía trước, đến trước một cái bàn rất lớn, lấy một cái đầu người trong tay áo ra đặt lên bàn, nhướng cằm lên:
- Ha ha, thế nào?
Sau đó mới đứng sang một bên thỉnh an phụ thân A Cốt Đả.
Ngồi ở bàn bên kia trong Kim điện chỉ có y là người duy nhất có tướng ăn nho nhã. Y xoa cái miệng đầy mỡ, mỉm cười nhìn chiếc đầu người trên bàn. Hoàn Nhan Tông Bật đi tới:
- Ha ha, Trương Giác Ngột Thất, ngươi thấy sao, ta đã sớm nói với ngươi, người phương nam yếu đuối vô năng, không chịu nổi một đòn, thế nào rồi, trợn tròn mắt rồi phải không?
Ngột Thất là tên Nữ Chân của Hoàn Nhan Hi Doãn. Y là người Nữ Chân tinh thông Hán học nhất, thân hình cao lớn, văn võ song toàn, gần đây còn vâng lệnh A Cốt Đả sáng tạo ra một bộ văn tự cho người Nữ Chân Ngày thường cũng bởi vì hâm mộ người Hán nên cũng rất tôn sùng Vũ triều kêu mọi người không thể phớt lờ. Đến lúc này y cũng có chút bất đắc dĩ:
- Đại khái là ta nghĩ sai rồi, tìm một chỗ chôn cất y đi
- Có gì đáng chôn cất?
Hoàn Nhan Tông Bật vung tay lên, cái đầu của Trương Giác từ trong Kim điện bay ra ngoài, y nắm chặt lấy mặt bàn đối phương.
- Ngột Thất, sao ngươi không nói gì. Ai, ta nói này, các vị huynh đệ, sau khi đánh hạ nước Liêu, chúng ta tiện thể đánh hạ Vũ triều đi
Những lời này làm cho mọi người năm mồm bảy miệng bàn tán vào, có người nói:
- Nhưng dù sao nhân số bên ta cũng ít
Lại có người nói:
- Đi về phía nam thì xa quá!
Mọi người đều đang bàn luận, cuối cùng là ngước nhìn sang A Cốt Đả. Lúc này A Cốt Đả tuổi đã quá năm mươi, mặc trang phục bằng lông, ngồi trên vương tọa nói với Hoàn Nhan Tông Vọng mấy câu:
- Lần này Oát Ly tuy là khiến Vũ triều đưa Trương Giác ra nhưng cũng chưa thực sự giao chiến. chúng ta ít người là một chuyện, việc nước Liêu chưa được định đoạt, chúng ta cũng không nên quá tự đại. Dũng sĩ cẩn thận sẽ không bị gấu ăn thịt, chỉ có những dũng sĩ tự đại mới bị gấu ăn thịt thôi
Mọi người vui vẻ ứng đáp lại. Không lâu sau, khi yến hội tan, mọi người túm năm tụm ba đi ra khỏi Kim điện. Hoàn Nhan Tông Bật nhìn Hoàn Nhan Hi Doãn phía bên kia, lạnh lùng hừ hừ. Ở hậu thế mọi người quen thuộc với cái tên Nữ Chân là Ngột Thuật của y hơn. Nhưng vào lúc này, Hoàn Nhan Tông Bật y thậm chí còn sợ cả người văn võ song toàn là Hoàn Nhan Hi Doãn kia. Kim Ngột Thuật thuở nhỏ hiếu chiến, lại rất quý mến những huynh đệ có võ công cao cường trong họ tộc, chỉ có Hoàn Nhan Hi Doãn do đọc quá nhiều sách của người Hán, dáng vẻ nho nhã khiến y không ưa chút nào. Nhưng nếu xét về võ nghệ thì y cũng đánh không nổi lại đối phương.
Trong những người đang đi ra lúc này có rất nhiều người được ghi vào sử sách ở đời sau, hoặc là gây dựng nên một phen sự nghiệp, hoặc là làm một vị Hoàng đế của nước Kim. Bọn họ phần lớn đã trải qua núi thấy biển máu. Bên ngoài Kim điện gió Bắc gào thét, nhưng không ai trong số họ vì vậy mà nửa điểm nhăn mày, đối với bọn họ mà nói, thời tiết rét lạnh như vậy là chuyện rất bình thường.
Trong ngày hôm nay, cả một đám người đều đang hướng nhìn về phía nam, ánh mắt nhìn một miếng thịt béo bở đã kề sẵn đến miệng.
Nước Liêu, dù sao vẫn là một nước lớn.
Ở phía nam, trong Tả gia, cả tòa nhà yên tĩnh, Tả Đoan Hữu xem xong tin tình báo, tựa lên ghế, nhắm hai mắt lại.