Dịch giả: luongsonbac1102Trong tiếng xôn xao hỗn loạn, ánh lửa lay động không có quy luật, tiếng quát lớn của Ninh Nghị phát ra khiến người trong đại sảnh đều có phản ứng của riêng mình.
Ví như đám người Hà Trọng, Tân Thiết Thành đều vội vàng tự bảo vệ mình. Đám người Võ Thắng quân Tiêu Thành cũng có phản ứng tương tự. Hà Thụ Nguyên thì có ý đồ đi tới nghênh đón. Mà mấy tên hộ pháp vốn là cao thủ của Đại Quang Minh giáo do Lâm Tông Ngô mang đến, đang ngồi ở bên bàn tròn tại dãy cuối, nhưng lại không phải là siêu nhất lưu (hạng nhất) cao thủ như Vương Nan Đà, chỉ trong nháy mắt đã bị đám người Điền Đông Hán do Ninh Nghị mang đến cuốn lấy.
Chiếc ghế trên tay Ninh Nghị mạnh mẽ nện cho Hà Thụ Nguyên ngã lăn ra đất. Ở bên này, sứ giả của Đổng Bàng Nhi và đám người Trần Tựu của Trần Gia cừ thì kêu lên:
- Ninh Nhân Đồ, chớ nên kích động.
Nhưng ngay lập tức bọn họ nghĩ rằng, ngoại hiệu của đối phương là Huyết Thủ Nhân Đồ, lúc này mà nổi giận lên thì người bình thường làm sao có thể chống đỡ nổi.
Còn bên phía Lâu Thư Uyển, thấy tình hình trở nên hỗn loạn, nàng đảo mắt nhìn, thân thể hơi rung lên, khẽ nói với đám người Vu Ngọc Lân:
- Đi ngăn hắn lại, đi ngăn hắn lại....
Đương nhiên là nàng muốn nhắm vào Ninh Nghị, nhưng Vu Ngọc Lân đã cảm nhận được sự rối loạn trong cả đại sảnh nên liên tục lắc đầu:
- Ngươi đừng kích động.
Y cũng rất có địa vị dưới trướng Hổ vương, nên trong tình hình hỗn loạn này, y vừa mở miệng thì Điền Thực và Khưu Cổ Ngôn ở hai bên đều không hề có động tác gì nữa.
Bóng người lay động, Hà Thụ Nguyên kêu gào thảm thiết. Lâu Thư Uyển cắn răng xông mạnh lên, rút dao găm từ trong ống tay áo ra, muốn đâm vào sau lưng Ninh Nghị. Nhưng nàng thật sự không hề có kinh nghiệm gì, khi đâm còn lớn tiếng hô "Nhaaa!". Sau đó Ninh Nghị mạnh mẽ quay đầu, hung bạo đối mắt nhìn nàng một chút.
"Bốp" một tiếng, Ninh Nghị vung một tay lên, bạt tai một phát thật mạnh trên mặt Lâu Thư Uyển, đánh nàng ngã xuống đất, dao găm cũng bị văng ra xa. Lúc này Khưu Cổ Ngôn mới xông lên nhưng lại bị Chúc Bưu chắn trước người Ninh Nghị. Khưu Cổ Ngôn liền bước ngang một bước, chắn trước người Lâu Thư Uyển.
Lâu Thư Uyển tê liệt ngồi dưới đất, dùng cánh tay trái che bên má vừa bị đánh, mắt nhìn mặt đất phía trước, hai mắt đỏ ngầu nhưng cũng không đứng lên lập tức. Xung quanh có vô số hỗn loạn.
Bên kia đại sảnh, lão chủ nhân Lương Bỉnh Phu chống quải trượng, mím môi nhìn hết thảy sự tình đang diễn ra. Ở bên cạnh lão, Trịnh A Xuyên hô to:
- Người tới!
Từ cửa nhỏ ở hai bên hông đại sảnh đã có người lao vào. Phía trên đại sảnh, có bóng người giơ bó đuốc chạy lên. Người đi đầu khiêng một khẩu Du mộc pháo, đúng là tiểu tướng Vũ Văn Phi Độ của đội ngũ Trúc Ký. Y hô lớn:
- Tên mập chết bầm, dừng tay cho ta!
Từ phía dưới đại sảnh có một gã cao thủ Đại Quang Minh giáo nhảy lên, ý đồ ngăn trở y, nhưng liền bị một cao thủ Trúc Ký chặn đánh, quấn lấy.
Gió thét gào trong sân. Hai tông sư đang quyết chiến hăng say, đâu chịu dừng tay. Một đình nhỏ bằng gạch ở bên cạnh bị quyền hình của Lâm Tông Ngô lan đến, đổ sụp xuống. Lục Hồng Đề dù mất đi binh khí trong tay nhưng vẫn không hề phòng thủ mà còn chiếm thế tấn công Lâm Tông Ngô, lại không hề có chút yếu thế. Thân hình của nàng vẫn như linh xà, trăn lớn, chân bước, chưởng đánh, giống như một hồ nước sâu thẳm, chưởng kình vòng xoáy, liên tiếp tiến công, vỗ hai chưởng vào cánh tay và vai của Lâm Tông Ngô, phát ra tiếng nổ vang như gõ trống.
Trong mắt các cao thủ thì đó là Phiên Thiên Ấn ác độc nhất trong các loại đại thủ ấn, lực đánh vào là lực thẩm thấu, tiếp xúc là vỡ tan. Đơn thuần ngoại lực thì Lục Hồng Đề không thể so sánh với Lâm Tông Ngô, nhưng thủ pháp xuất lực của nàng đã đạt đến mức đỉnh cao, mỗi một chưởng đánh ra vừa nặng vừa trầm, một chưởng hạ xuống chính là một tay máu. Lâm Tông Ngô liên tiếp trúng hai đòn, ở nơi trúng chưởng, áo choàng rộng thùng thình của lão vỡ tan thành những mảnh vụn tung bay như những cánh bướm. Nhưng lão cũng đánh bay Lục Hồng Đề về phía ngôi đình cũ, làm đổ trụ đá của đình, mái đá của đình cũng ngã theo, bụi mù văng tung tóe. Lục Hồng Đề liên tiếp đối bốn chưởng với lão, thân hình nàng bay múa như rắn, văng về một phía khác của ngôi đình đổ.
Lâm Tông Ngô bước chân như say rượu, tiến thẳng về phía ngôi đình đá. Đơn quyền đập thẳng về phía mái đình bát giác đang rơi xuống, hai tay lại nắm trụ đá của đình lên, vung mạnh qua.
Ngôi đình dù nho nhỏ, đơn sơ nhưng cũng có bốn cây trụ. Một cây trụ đá dài khoảng hai thước, nặng vài trăm cân (1 cân Tàu ~ 0,5kg), bị lão vung múa như cối xay gió. Mấy cây trụ khác bị đánh vỡ tung trong khi vung lên, một cây vỡ thành mấy đoạn ngắn, một cây bay ra xa hơn một trượng. Lục Hồng Đề cũng chỉ có thể lo ngại lui về phía sau. Đợt vung trụ thứ hai lại gào thét mà đến, nàng nhanh nhẹn dùng một chiêu Thiết Bản Kiều né thoát, sau đó đột nhiên lao thẳng tới phía Lâm Tông Ngô, đến lượt vung thứ ba thì đã bị nàng ôm lấy trong nháy mắt.
Chỉ trong nháy mắt này, thân hình của nàng di chuyển, thân thể cao lớn của Lâm Tông Ngô cũng bị kéo động. Hai người nhìn như đang cướp đoạt cây trụ đá, hoặc như đang kéo một sợi dây dài, thân hình lao nhanh nhưng chân vẫn vừa bước vừa đá, quét, gạt, đạp, bốc lên vô số tro bụi bên mái đình đổ vỡ kia. Những bàn đá, ghế đá ở đó cũng đều bị bắn văng tung tóe ra khắp nơi. Bụi bặm đầy trời, thoạt nhìn như thể báo hiệu gió lốc sắp giáng xuống.
Sự phá hoại to lớn đó cũng chỉ vẻn vẹn giằng co trong chốc lát. Trụ đá bay lên vượt qua người Lục Hồng Đề, vọt qua đầu nàng, cũng không biết là bị nàng cố ý ném bay ra ngoài hay là do bị Lâm Tông Ngô sử dụng sức lực khủng bố của mình chiếm thế thượng phong. Bóng dáng hai người lao rầm vào nhau trong đám tro bụi. Thân hình của Lục Hồng Đề bị lảo đảo đánh bay. Mà ở bên này, bước chân của Lâm Tông Ngô thì loạn như đang say rượu, liên tiếp vung trụ đá lao về một phía khác. Nhưng lão lui ra sau cũng không quá xa, thân hình mạnh mẽ ổn định lại, lão lại nắm trụ đá kia lên, đột nhiên vọt tới phía trước.
Trong phòng, đám binh lính của Thanh Mộc trại và thành viên Trúc Ký đã cầm đao thương, cung nỏ, bao vây quanh. Ninh Nghị rút hỏa súng thứ hai ra, điên cuồng hét lên bắn một phát súng, ánh lửa chấn động gợn sóng trong không khí. Ở bên kia, Lục Hồng Đề bay ngược ra rồi ổn định thân hình. Bóng dáng nữ tử mặc váy dài đen mở hai tay ra, giống như đang khuấy động một cơn lốc xoáy lớn.
Trên nóc nhà, điểm lửa được dí lại phía đuôi Du mộc pháo. Vũ Văn Phi Độ cầm một cây trường thương, đẩy Du mộc pháo chuyển đổi phương hướng, quát:
- Dừng tay aaa!
Lâm Tông Ngô vung trụ đá, giống như mãnh thú hồng hoang, muốn nghiền nát hướng về phía Lục Hồng Đề. Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị thu lại, trụ đá quét ngang.
Lục Hồng Đề nhìn bóng dáng địch thủ lao đến nhưng không hề lui lại sau. Đối mặt với trụ đá múa may nặng cả ngàn cân, nàng thu hồi hữu chưởng, tả chưởng múa may vung lên. Một tay... đỡ lấy trụ đá.
... Trụ đá và bàn tay tiếp xúc.
Oànhhh Phanhhh tiếng vang cực lớn. Trụ đá nện mạnh lên người Lục Hồng Đề. Dưới lực đánh mạnh đó, nữ tử giẫm chân xuống đất, đất đá bắn tung tóe. Rồi sau đó toàn bộ thân thể đều bay ra ngoài, cùng với đó là trụ đá ầm ầm vỡ nát, còn thân hình to như núi của Lâm Tông Ngô bay thẳng về phía sau.
Cùng lúc đó, một tiếng nổ ầm vang trên mái nhà, sau đó cột lửa
bắn về phía tường viện bên cạnh, ánh lửa đầy trời theo những mảnh đá vụn tung bay. Thân thể Lục Hồng Để bay ra xa hai trượng, rơi xuống đất rồi lại tiếp tục lăn ra xa. Mà ở bên kia là một cảnh tượng càng làm người ta khó có thể tưởng tượng hơn. Không ai có thể tưởng nổi Lâm Tông Ngô bị một đòn mạnh đến mức nào. Thân thể cao lớn của lão bị đánh bay ra ngoài, giống như một tảng đá lớn rơi từ trên đỉnh núi xuống, đụng nát tường ngoài của Tụ Nghĩa đại sảnh, lại tiếp tục đụng nát một bức tường của căn phòng bên cạnh, toàn bộ thân thể chìm trong bóng tối.
Muốn đánh bật Lâm Tông Ngô bay đi như thế, ngay cả khi xuất hiện một Lâm Tông Ngô khác thì cũng gần như đều không thể làm nổi...
Sau khi lăn mấy vòng dưới đất, thân hình Lục Hồng Đề như thể thuận thế nhổm lên một chút, ngồi trên chiếc ghế đá hình tròn vừa bị lăn tới đó. Thân thể nàng cong lại như thân tôm, như thể đang ôm bụng, mái tóc dài rũ tung xuống dưới, che khuất một bên mặt. Có mấy đám tóc bay phất phơ theo gió như thể phù du trong đêm.
Ninh Nghị dõi nhìn về phía đó. Lục Hồng Đề trầm mặc ngồi đó, không hề có bất cứ động tác gì, nhưng trên nửa thân thể đều là vết máu. Cánh tay trái vừa mới đỡ một đòn của Lâm Tông Ngô cũng buông thõng xuống như thể không có chút khí lực nào.
Ninh Nghị hít sâu một hơi, bất chợt không biết nên nói gì vào lúc này. Mà trong đại sảnh, ngay tại thời khắc kia bắt đầu, tất cả thanh âm bỗng biến mất một cách thần kỳ. Nếu Lâm Tông Ngô đã chết mà Lục Hồng Đề lại ở trong trạng thái này, không ai có thể tưởng tượng nổi vị nam nhân có ngoại hiệu Huyết Thủ Nhân Đồ mà họ đang đối diện này sẽ có hành động gì. Mà mọi người cũng bị cảnh tượng Lâm Tông Ngô bay văng ra làm cho hoàn toàn kinh sợ.
Cũng may chỉ một lát sau, trong lỗ hổng ở bên kia phòng cũng có động tĩnh. Một bóng người to lớn đứng dậy từ bên kia, dần dần hiện lên một chút hình dạng từ trong bóng tối. Bào phục rộng thùng thình bị đập nát một ít, loáng thoáng có vết máu tươi. Tiếng của vị giáo chủ Đại Quang Minh giáo truyền tới từng chữ từng chữ một:
- Ninh Lập Hằng! Ngươi dám nhúng tay vào trận tỷ thí của ta!
Đám người Điền Đông Hán và mấy cao thủ Trúc Ký tay cầm cung nỏ đã vượt qua sân, đang đi về phía Lục Hồng Đề.
Ninh Nghị nhìn về phía Lục Hồng Đề, lại hít một hơi, nói:
- Ta nói, là thế hòa! Ai đồng ý? Ai phản đối?
Không khí trở nên ngột ngạt. Một lát sau, nhận thấy đám người Điền Đông Hán tới gần, Lục Hồng Đề nghiêng đầu, hơi nâng tay phải lên. Chúc Bưu tới gần Ninh Nghị, hạ giọng nói:
- Lục tiền bối nàng... đang chữa thương...
Nhưng Ninh Nghị nhìn về phía đó, sắc mặt vẫn không có chút biến đổi. Còn trong căn phòng bị phá vỡ một lỗ hổng lớn, Lâm Tông Ngô rốt cục mỉm cười:
- Ha ha, tốt! Nếu Ninh Nhân Đồ kiên quyết như vậy, hôm nay bản tọa liền nể mặt ngươi! Lục cô nương, bộ công pháp hôm nay ngươi sử dụng, âm dương tương sinh, cương nhu hài hòa, huyền diệu cực kỳ. Hôm nay bản tọa cũng có lĩnh ngộ. Từ nay về sau, nếu có thể tiến thêm một bước trên võ đạo thì cũng là nhờ dựa vào Lục cô nương chỉ giáo! Đa tạ rồi!
Lục Hồng Đề ngẩng đầu lên nói:
- Đó là Lập Hằng dạy ta, gọi là Thái Cực quyền!
Lâm Tông Ngô lại mỉm cười:
- Thái Cực quyền, tên rất hay. Chỉ có điều cô nương có thân phận tông sư cực kỳ tôn quý, vì bảo vệ tình lang, cũng không cần thiết phải kéo thần công này lên đầu hắn! Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, ngày khác gặp lại trên giang hồ, bản tọa cáo từ!
Lão nói dứt lời liền ầm ầm lao từ căn phòng đó về phía cửa chính, hướng về phía sườn núi có nhiều tên giáo chúng. Mấy tên cao thủ Đại Quang Minh giáo cũng vội vàng chắp tay cáo từ. Ninh Nghị nói:
- Nhanh đi trấn an các thủ hạ của ngươi đi!
Trải qua một trận náo động vừa rồi, ở mấy khu nhà bên kia, người của Điền Hồ, người của Võ Thắng quân, người của Đổng Bàng Nhi cũng đều đã rục rịch, gần như sắp phát sinh xung đột với mấy trăm người đã bố trí sẵn của Thanh Mộc trại. Lúc này đám người Tiêu Thành vội vàng cáo từ, lao xuống để trấn an cục diện. Ninh Nghị đang muốn đi về phía Lục Hồng Đề thì nam tử tên là Thành Tựu đứng bên cạnh chợt mở miệng nói:
- Hôm nay... Hôm nay là việc của Lữ Lương sơn ta, sao có thể chỉ như vậy là xong?! Ninh Nhân Đồ, dưới chân núi còn có hơn năm ngàn người...
Bóng dáng Ninh Nghị ngưng lại, sau một lát, hắn lại tiếp tục đi về phía trước, giọng nói vang lên:
- Lữ Lương sơn? Lúc này mới chỉ mấy năm, các ngươi liền đã quên khi người Liêu "Đả Thảo Cốc" đã đánh các ngươi thành bộ dạng gì rồi nhỉ! Mấy trăm vạn quân đội triều Vũ, chỉ vì lục đục với nhau mà trên chiến trận sợ người Liêu như hổ báo. Hai mươi vạn người mà đánh không lại người ta chỉ một vạn người. Mà Nữ Chân, hai vạn người lại có thể đánh bại tám mươi vạn quân Liêu! Hiện giờ triều đình hạ chiếu chiêu an chuyên để phòng ngừa người Nữ Chân xuôi nam. Một khi tình hình như thế, Lữ Lương sơn sẽ đứng mũi chịu sào. Mà đám ô hợp các ngươi này lại muốn trộn lẫn vào Thanh Mộc trại! Chơi tranh quyền đoạt lợi a!? Cảm thụ một chút đi! Bên ngoài... hiện tại đã đánh nhau rồi!
Hắn đứng bên cạnh Lục Hồng Đề.
- Muốn gia nhập Thanh Mộc trại, hợp tác? Có thể, các ngươi chuyển lời ra ngoài: Hết thảy đều dựa theo quy củ của Thanh Mộc trại. Đồng ý xuất lực, đồng ý liều mạng, có tay nghề, bảo đảm các ngươi có cơm ăn. Các ngươi xuất lực nhiều, tự nhiên sẽ có chỗ đứng, có vinh hoa phú quý, cũng có bình an một phương. Chỉ bằng các ngươi mà muốn tới tranh quyền đoạt lợi... Ta giẫm chết các ngươi.
Trong không khí có mùi khói thuốc súng. Đám người Trần Tựu đã trở nên kích động. Ngay vừa rồi, sau khi Vũ Văn Phi Độ phóng Du mộc pháo, một viên pháo hoa đã bay lên bầu trời đêm sau ngọn núi của Thanh Mộc trại. Giờ khắc này, ở vùng núi cách Thanh Mộc trại vài dặm đã là một chiến trường.
Trong sân là những tàn lửa rơi rụng và hậu quả của cuộc chiến nằm lăn lóc. Gió vuốt ve vạt áo và mái tóc của Lục Hồng Đề. Ninh Nghị nhìn mái tóc loang lổ vết máu, muốn giơ tay lên nhưng lại co rụt lại. Nữ tử ngồi đó, ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng cười cười nhưng lập tức ngưng lại, gượng gạo, cảm giác không giống với tình lữ.
- Hôm qua nàng nói không phải như vậy!
Lục Hồng Đề kéo tay hắn, đứng lên.
- Ta không sao.
Nàng lại nói thêm:
- Ta, ta bị thương rồi... Ta phải đắp thuốc...
- Ta giúp nàng!
Ninh Nghị đỡ lấy nàng, nói về tự nhiên, Lục Hồng Đề thoạt nhìn có chút muốn từ chối...
Hỗn loạn trên núi vẫn chưa ngừng lại. Vài dặm bên ngoài Thanh Mộc trại, chiến hoả đã bắt đầu mở rộng. Nhưng ở nơi ngọn nguồn của sự hỗn loạn này, không khí lại dần an tĩnh trở lại...+
Đêm, vẫn còn rất dài...