Dịch giả: luongsonbac1102Bên ngoài trại thỉnh thoảng lại có âm thanh truyền đến, càng tôn lên sự im lặng trong phòng. Ninh Nghị để Lục Hồng Đề nửa nằm trên giường, dùng chăn đệm lót thân mình của nàng xong, sau đó cầm rương thuốc đi vào.
Vẫn đánh đánh giết giết hàng năm nên thuốc trị thương của Thanh Mộc Trại là rất không tồi, cũng có nha hoàn có thể đắp thuốc cho Lục Hồng Đề, nhưng Ninh Nghị chỉ khiến họ chờ ở bên ngoài. Thấy Ninh Nghị đi tới, ánh mắt của Lục Hồng Đề đang dựa trên giường liền trở nên phức tạp nhìn hắn, nói:
- Lập Hằng...
Nàng còn muốn nói chuyện, Ninh Nghị khoát khoát tay, thả rương thuốc xuống, nắm lấy tay phải của Hồng Đề, bắt mạch cho nàng.
- Không cần lo lắng.
Hắn nói:
- Thường thường đánh đánh giết giết, còn có người thường xuyên tìm tới cửa, ta cũng từng bị thương, sau đó tự bản thân ta cũng học một chút, cũng biết dùng thuốc... À, nàng bị nội thương...
- Bảo các nàng ấy đắp thuốc cho ta đi, chàng...
- Ta làm sao?
Ninh Nghị nhìn nàng:
- Không phải nàng thật sự bị lời nói của lão mập kia dọa sợ rồi chứ?! Sư đồ (thầy trò)... Ta thấy cách nói này khá kích thích, ta rất thích.
- Lập Hằng...
- Nhưng nàng liều mạng với y, ta rất tức giận... Ngày hôm qua nàng nói, chỉ cần nàng muốn, bất kể như thế nào y cũng không thể đánh bại nàng, nàng sẽ thừa cơ thủ thắng, ta mới đáp ứng để nàng đánh nhau với y. Hiện tại không giống như nàng nói, đừng quên nàng đã đồng ý với ta cái gì.
Bên ngoài có người gõ cửa, Ninh Nghị bước qua, bê nước ấm tiến tới, vắt khăn mặt, lau chùi vết máu trên mặt, trên tay nàng, sau đó dùng kéo cắt ống tay áo trái của Hồng Đề. Kỳ thật trên người Hồng Để chắc hẳn vẫn còn vết thương khác. Tư thế hạ kéo của Ninh Nghị như định cắt bỏ tất cả quần áo của nàng vậy. Lục Hồng Đề vốn định tránh một chút nhưng sau đó vẫn cúi thấp đầu, giống như chấp nhận số phận, ánh mắt phức tạp, giọng nói nhỏ nhẹ. Cũng may Ninh Nghị chỉ cắt đến bả vai nàng chứ không tiếp tục nữa. Ngay cả như vậy cũng đủ khiến người ta phải thẹn thùng.
- Loại luận võ thế này làm sao có thể nói chuẩn cho được. Vị Lâm giáo chủ kia bị thương nặng hơn ta nhiều lắm. Y chỉ là cố gắng chống đỡ mà thôi. Lập Hằng, nếu chàng không nhúng tay thì ta đã giết y. Ta không thua... Cũng không có nuốt lời.
- Giết y xong thì nàng cũng tàn phế.
Ninh Nghị dùng vải bông thấm cồn mới được đưa đến, sát trùng cho cánh tay trái của nàng, trong giọng nói cũng không có mấy vẻ bất ngờ. Một đòn hung ác nhất kia của Lâm Tông Ngô đánh ra, Lục Hồng Đề lấy cánh tay trái để đỡ, xương cánh tay đương nhiên là có tổn thương, nhưng nói tóm lại vẫn không bị thương nặng kiểu như gãy xương tay, vân vân... Như vậy cũng đủ thấy công phu bảo mệnh (bảo toàn tính mạng) của Lục Hồng Đề mạnh mẽ như thế nào.
Nguyên nhân đồng ý để Lục Hồng Đề tiếp chiến Lâm Tông Ngô là do Hồng Đề từng nói, với công phu của nàng, nếu muốn tự bảo vệ mình thì cho dù đánh nhau với Lâm Tông Ngô ba ngày ba đêm vẫn có thể thoát ra được. Nhưng khi Lâm Tông Ngô quăng ra lời nói về quan hệ sư đồ, kết cục đã chọc giận Lục Hồng Đề. Vừa khai chiến, nàng đã tung ra sát chiêu linh hoạt, sắc bén nhất. Tu vi của hai người cũng không chênh lệch gì nhiều, nàng muốn giết đối phương, bản thân sao có thể không bị thương chứ?!
Trong đại sảnh lúc đó, Chúc Bưu là người có thể lờ mờ tiếp xúc với cấp bậc này, thấy Lục Hồng Đề võ nghệ cao cường như vậy, thậm chí còn chiếm thượng phong, trong lòng gã rất kinh ngạc và khâm phục. Nhưng gã cũng có thể lập tức nhận ra được rằng vị "Lục tiền bối" này đã động sát tâm, cho nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hai người đã liên tiếp gặp máu, cứng đối cứng. Đây cũng là nguyên nhân khiến trong lòng Ninh Nghị cực kỳ phẫn nộ, phải ra can thiệp. Nếu đến lúc cần, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đối đầu với Lâm Tông Ngô. Còn việc Hồng Đề muốn lấy mạng đổi mạng cũng là điều hắn không muốn thấy trong bất kể tình huống nào.
Dù trong lúc so đấu, Ninh Nghị không thể nhìn ra được, nhưng trong nháy mắt, khi hắn nâng Hồng Đề dậy, rất nhiều việc hắn liền hiểu được. Trong trận chiến này, hai bên hai lần tung sát chiêu, Lâm Tông Ngô đều bị thiệt hại nặng. Lần đầu tiên là Lục Hồng Đề dùng chiêu Thường Nga Bôn Nguyệt chém một kiếm. Nàng vốn chạy thuận hướng quyền kình (lớn, mạnh) nên tuy rằng một quyền của Lâm Tông Ngô đánh lên người nàng nhưng thực tế đã tan mất đại bộ phận sức mạnh. Còn lưng Lâm Tông Ngô bị bổ một kiếm lại là thẳng hướng. Nếu lão muốn miệng vết thương không đổ máu, sau đều sẽ tốn rất nhiều công sức.
Mà trong một đòn quét ngang cuối cùng, tay trái đơn chưởng của Lục Hồng Đề tiếp lấy trụ đá, tay phải đã vỗ một chưởng vào ngực Lâm Tông Ngô, đúng là dùng công phu chuyển kình lực cao thâm nhất của Thái Cực. Lâm Tông Ngô giống như bị một chưởng toàn lực của Lục Hồng Đề với hơn một nửa sức mạnh của chính lão cộng lại. Mặc dù Hồng Đề bị đánh bay đi nhưng chính lão cũng bị một chưởng đó đánh bay ra xa mấy trượng, đụng vào hai bức tường, nội thương nghiêm trọng đến mức nào thì sợ rằng chỉ có một mình lão mới có thể biết rõ ràng được.
Ngược lại mà nói, nội công của Lâm Tông Ngô thâm hậu đến cực điểm, lực phòng ngự thân thể và sinh mạng lực (Def & Hp:v) đều hùng mạnh đến kinh người. Nhưng Hồng Đề lại là người hay giết chóc trên chiến trường, hiểu rõ ràng nhất kỹ xảo giữ mạng khi sinh tử là không phải không để bị thương, mà là làm cách nào dùng vết thương nhẹ đối lấy chiến quả lớn nhất. Mỗi khi bị thương, khả năng phòng ngự và giảm lực của nàng đều cực kỳ khéo léo để giảm thiệt hại tới mức thấp nhất.
Nhưng trong trận chiến tông sư, nếu thật sự muốn giết đối thủ, sự bộc phát (bùng nổ) khi sắp chết của cao thủ đẳng cấp như Lâm Tông Ngô cũng nhất định sẽ khiến Lục Hồng Đề phải trả giá rất đắt. Về sau, khi Ninh Nghị nói là đánh hòa, Lâm Tông Ngô đang ở đất khách, không thể không cố gắng mạnh mẽ chống đỡ. Trên thực tế, Lâm Tông Ngô còn có lý tưởng to lớn hơn, còn muốn khiêu chiến Chu Đồng, làm sao đồng ý bỏ mạng lại đây chứ. Mặc dù nếu đạt được chiến quả lý tưởng nhất là giết chết Hồng Đề, sợ rằng chính lão cũng sẽ bị Hồng Đề đánh cho tàn phế. Mà khi đã bị thương thế như vậy, Ninh Nghị lại nổi điên lên, thì tất cả mọi người ở đây, kể cả Lâm Tông Ngô, không một ai có thể thoát khỏi Thanh Mộc trại. Lão làm sao chấp nhận kết cục như vậy cơ chứ, cuối cùng, đành mượn cớ Ninh Nghị nhúng tay để xuống thang. Cũng may Ninh Nghị thấy Hồng Đề đang bị thương nên cũng không quan tâm đến những việc đó.
- Hiện tại ta đi giết y, liệu có khả thi không?
Ninh Nghị nhẹ nhàng hỏi.
Lục Hồng Đề lắc đầu:
- Y bị thương vẫn chưa đủ nặng, ta đi thì còn có khả năng. Nếu nhiều người thì y vẫn sẽ trốn thoát... Trừ khi là cao thủ cấp bậc như Trần Phàm, Tây Tây (Tây Qua?) tới vây giết thì còn có chút khả năng... Kỳ thật, ta cũng còn có thể đi giết y.
- Nhưng nàng vẫn bị thương rất nặng.
- Chỉ là hơi mạo hiểm chút thôi mà...
Trong phòng, Ninh Nghị lắc lắc đầu, đắp thuốc cho Hồng Đề, lại quấn băng vải lên trán nàng. Thời gian dần trôi qua, khi băng bó, Ninh Nghị đưa tay xuống dưới y phục của Hồng Đề, tiện thể vạch ra tìm tòi một chút. Hồng Đề mấp máy miệng, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc nhưng vẫn không phản kháng, cảm giác như thể ở trong căn phòng này, dù nàng là sư phụ thì cũng sẽ để mặc cho Ninh Nghị bố trí. Động tác tay của Ninh Nghị dừng lại, lúc này kỳ thật đã có thể nhìn thấy dây đeo yếm và da thịt cạnh đó. Trên da thịt có một số vết máu, cũng có vết trầy da, nhưng rốt cục hắn vẫn ngừng lại.
- Ta gọi các nàng ấy tới băng bó cho nàng.
Hắn nói xong liền đứng dậy, chợt đứng lại rồi nói:
- Ta biết nàng đang nghĩ gì. Không có việc gì đâu, ta đều bố trí
tốt rồi. Cách nói sư đồ gì đó chẳng có vấn đề gì đâu, ta còn thích như vậy cơ, nàng biết không... Chờ nàng khỏe lại, ta sẽ nói chuyện với nàng, hết thảy đều như cũ.
Lục Hồng Đề ngẩng đầu nhìn hắn:
- Tốt...
Nói còn chưa dứt, Ninh Nghị đã cúi người xuống, giống như một cái bóng mờ giáng xuống thân thể nàng, cướp lấy đôi môi nàng, đầu lưỡi luồn vào trong, trên đôi môi có mùi máu. Thân thể Hồng Đề cứng lại một chút, nhưng sau đó vẫn nhắm mắt lại, để tùy ý cho hắn làm như vậy.
Ninh Nghị ra khỏi phòng, bảo nha hoàn đang chờ sẵn ở một căn phòng bên cạnh đi vào chăm sóc cho Hồng Đề. Sau đó hắn đi xuyên qua căn nhà, từ bên ngoài đường nhìn xuống dưới, khách khứa trong nhà đã hoàn toàn ngừng nhốn nháo. Đi đến một căn nhà nhỏ cách đó không xa, hắn tìm được Chúc Bưu đang thương lượng sự tình với một số người khác.
- Thế nào, Lâm giáo chủ sao rồi? Phản ứng thế nào?
- Y vẫn còn ở bên dưới, vẫn chưa đi, hiện tại hẳn là đang chữa thương.
- Các ngươi cảm thấy, muốn giết y thì khả năng thành công là bao nhiêu?
- Không biết là bao nhiêu nhưng khả năng là không cao. Trận pháp của chúng ta có thể đánh nhau với y nhưng không giữ y lại được.
- Phái mã đội (Đội cưỡi ngựa, kị binh) truy sát thì sao?
- Ra tới bên ngoài, y còn nhanh hơn cả mã đội. Hơn nữa ở Lữ Lương sơn này rất dễ trốn.
- ... Nếu thêm Lục Hồng Đề, để Hồng Đề phụ trách ngăn đón y thì sao?
- Nếu thêm cả Lục tiền bối, trạng thái lý tưởng nhất đương nhiên có thể vây giết y. Nhưng với đẳng cấp như y thì vừa bị vây lại vừa bị Lục tiền bối ngăn trở, khả năng này không cao. Chúng ta vừa xuất động, y sẽ phát hiện ngay lập tức, kết quả có lẽ là vẫn phải cần Lục tiền bối xuất thủ toàn lực. Ta biết Ninh đại ca ngươi không muốn Lục tiền bối bị thương.
Chúc Bưu nói:
- Hơn nữa, cũng giống như chúng ta đã suy tính lúc trước: Cho dù giết Lâm Tông Ngô, Tư Không Nam mới là phiền toái nhất. Lực lượng ở kinh thành có thể dự phòng Lâm Tông Ngô ám sát, nhưng nếu là Tư Không Nam tới, bà ta đi đến vô tung vô tích, chúng ta sẽ khó tránh khỏi sơ sẩy.
Đối với Ninh Nghị, tuy rằng thỉnh thoảng cũng vẫn dùng đòn miệng dọa người nhưng dù sao ngầm ra đòn vẫn quan trọng hơn xa so với nói chuyện. Từ trước đó, kế hoạch đánh giết Đại Quang Minh giáo đã làm được một bộ phận rất lớn, mà đại bộ phận trong đó vẫn là suy nghĩ phòng ngừa việc cao thủ cấp tông sư dùng đòn cá chết lưới rách vào kinh thành ám sát. Mà ngay bây giờ, thấy Lâm Tông Ngô bị thương, Ninh Nghị ngay lập tức yêu cầu Chúc Bưu tính toán kế hoạch đuổi tận giết tuyệt đối với lão. Tuy nhiên võ nghệ đã cao đến trình độ này thì súng, pháo tạm thời không có uy lực gì, nếu chỉ đơn thuần dùng người đánh thì biến số vẫn còn quá lớn.
Đầu tiên không nói tới xác suất thành công, nếu sau khi giết Lâm Tông Ngô, xé rách mặt mũi với Tề gia, sẽ không tốt ăn nói với Tần Tự Nguyên. Mà tiếp theo, nếu một kẻ võ nghệ sợ rằng còn không kém Lâm Tông Ngô là Tư Không Nam chạy đến kinh thành tính toán ám sát trả thù, đó mới là chuyện phiền toái nhất. Đối với Lâm Tông Ngô, Ninh Nghị còn có kế hoạch và tính toán dùng hơn trăm người vây giết. Cho dù vừa rồi nếu Lâm Tông Ngô tức giận không chịu lui, hắn cũng có thể ngay lập tức triệu tập thủ hạ xông lên vây giết. Duy chỉ có Tư Không Nam làm việc tinh khôn, đi lại vô ảnh vô tung, là khó giải quyết nhất.
- ... Hay là muốn trước hết giết Tư Không Nam, sau đó giết Lâm Tông Ngô.
Ninh Nghị gật gật đầu.
- Dù sao trước đây chính là tính toán như vậy...
Chúc Bưu thở dài:
- Tuy rằng cơ hội lần này thật sự không tồi.
- Vậy trước hết cứ gác lại xem đã. Thừa dịp lần này ở Lữ Lương, bàn bạc lại thêm với Hồng Đề một chút, xem làm như thế nào... mới có thể vây giết cao thủ cấp bậc như loại Lâm Tông Ngô này. Lúc trước ở đồi Độc Long, không suy tính đến trình độ này, cảm giác như thuật Đồ Long (giết rồng), đáng tiếc, sau này vẫn cần phải bổ sung... Nếu xác định việc bất khả thi thì không cần phải nghĩ nhiều. Chiến trường bên kia như thế nào?
Chúc Bưu cười rộ lên:
- Mới vừa đánh nhau không lâu, chúng ta cũng không rõ ràng lắm.
- Cố gắng phái người đi, trông xem một chút.
Sau khi dặn dò từng việc chi tiết, tỉ mỉ, hắn trở lại căn nhà gần Tụ Nghĩa đại sảnh, thấy cửa phòng của Hồng Đề không ngờ lại mở ra, không thấy Hồng Đề đâu, còn nha hoàn lại đang thu dọn đồ đạc. Trong lòng hắn giật mình, còn tưởng rằng Hồng Đề đã chạy đi giết Lâm Tông Ngô, bèn hỏi một câu, mới biết rằng nữ tử băng bó xong liền đi ra ngoài tìm Lương Bỉnh Phu nói chuyện công việc.
Lúc này Ninh Nghị đã có nội lực Phá Lục đạo, thính lực cũng là không tầm thường, bèn tĩnh tâm xuống, liền nghe được từ căn phòng cách đó không xa truyền đến tiếng hai người đối thoại. Hắn đi về phía đó, nghe được Lương Bỉnh Phu đang hỏi:
- ... Ta biết trong lòng con lo lắng cái gì... Khi con ở bên ngoài, thật sự đã chính miệng nói, Lập Hằng là đệ tử của con à?
Lục Hồng Đề trầm mặc một lát, hạ giọng nói:
- ... Con nói rồi... Lương gia gia, việc này thật sự rất phiền toái, đúng không?
- Ôi, thiên địa quân thân sư, nhân luân ngũ thường. Mấy thứ này, đừng nói là ở bên ngoài, cho dù là trên núi của chúng ta, cũng là vẫn luôn chú ý. Chính miệng con nói ra, vậy con thấy có phiền hay không chứ....
Lương Bỉnh Phu dừng lại một chút:
- Nếu sự tình đã lan truyền ra, mà các con lại muốn thành thân, chỉ sợ là danh bất chính ngôn bất thuận....
- Con sợ hắn làm việc ở phương nam... sẽ bị ảnh hưởng
- Ôi, việc này...
Lương Bỉnh Phu dường như muốn an ủi nàng một chút, nhưng rốt cục nói không ra lời. Kỳ thật võ nghệ Lục Hồng Đề cao hơn Ninh Nghị rất nhiều, Ninh Nghị có thể nghe được trong phòng nói chuyện, Hồng Đề cũng chắc chắn biết được rằng hắn đã đến đây. Mấy câu nói lo lắng vừa rồi tưởng như là nói chuyện với Lương Bỉnh Phu, nhưng thật ra là gián tiếp nói cho Ninh Nghị biết lợi và hại trong chuyện này.
Tính cách của nàng thoạt nhìn rất dịu dàng, khi đã phát triển đến bước này, ngay cả lúc Ninh Nghị muốn cởi quần áo nàng, nàng cũng để mặc cho hắn làm. Ninh Nghị muốn ngăn cản không cho nàng đánh nhau, nàng cũng không ngại. Nhưng sự tình quan hệ đến danh dự của Ninh Nghị thì nàng lại vẫn có chủ kiến riêng của mình, cũng không vì mấy câu an ủi của Ninh Nghị mà coi như không có việc gì xảy ra.
Nàng nói chuyện riêng với Lương Bỉnh Phu ở trong phòng thực ra là muốn để cho Ninh Nghị nghe thấy, cũng để có thể hiểu được cách ứng xử của nàng sau này. Nhưng Ninh Nghị mím môi, không tiếp tục nghe nữa mà đi thẳng về phía căn phòng đó, gõ gõ cửa:
- Ta vào nhé!
Trong phòng, Lục Hồng Đề quay đầu lại nói:
- Đừng...
Ninh Nghị đã lập tức đẩy cửa đi vào. Trên đầu, trên tay Lục Hồng Đề đều là băng vải. Nàng đứng dậy khỏi bàn, Ninh Nghị liền hung hăng trừng mắt nhìn nàng...