Buổi tối hôm nay Bành Thần ngủ rất ngon, ngủ một phát luôn đến sáng.
Từ xuyên sách đến bây giờ, nàng đã lâu rồi không ngủ ngon như thế. Cho nên buổi sáng khi Đại Hải mang bữa sáng đến cho nàng, nàng hiếm khi có lúc rời giường mà trên mặt vẫn còn mang một chút nét cười.
Tuy rằng đã đi bên cạnh Bành Thần nhiều năm, nhưng mỗi khi nhìn Bành Thần gương mặt xinh đẹp trắng nõn khuôn mặt cười với cậu, Đại Hải vẫn sẽ cảm nhận được cái gì được gọi là mỹ nhan bạo kích.
Đều nói giới nghệ sỹ luôn tràn ngập sức sống thanh xuân, Bành tỷ nhà cậu lớn lên đẹp như vậy, cũng không thể để lãng phí gương mặt này.
Nghĩ như vậy, Đại Hải là một trợ lý có trách nhiệm không nhịn được suy nghĩ như người đại diện: "Bành tỷ, dạo gần đây có cơ hội nào mới không?"
Bành Thần đang ăn cháo thịt nạc cùng trứng vịt Bắc Thảo bình tĩnh lắc đầu: "Không có."
Đại Hải: "Ai! Không phải đều nói trong giới giải trí này sắc đẹp là chính nghĩa sao! Chị lớn lên đẹp như vậy, mỗi điểm là ca hát, vũ đạo hay đóng phim đều không ổn chút thôi sao, có chuyện gì lớn đâu? Thế mà tại sao những người đó lại không dành cho chị tí xíu là tài ngyên nào thế!"
Bành Thần liếc mắt nhìn Đại Hải một cái: "...... Đại Hải a, em thành thật trả lời chị, thật ra em là người mà anti-fan phái đến để nằm vùng ở bên chị đúng không?"
Đại Hải ngượng ngùng cười: "Sao có thể chứ, em chỉ đang lo lắng cho chị thôi mà."
Bành Thần xem qua nguyên tác, biết Đại Hải thực sự luôn giúp đỡ nguyên chủ, đến tận lúc ngyên chủ bi phong sát trong giới giải trí, Đại Hải vẫn không hề trách móc gì nàng thế cho nên Bành Thần mới đối xử với Đại Hải khoan dung hơn những người khác nhiều, cũng không lo lắng Đại Hải vì tiền lương mà đi theo kẻ khác bán đứng cô, cho nên cô cũng không thật sự tức giận, thậm chí còn không quên trấn an Đại Hải: "Yên tâm đi, cơ hội sẽ có, bánh mì cũng sẽ có."
Đại Hải: "Có phải hay không chị đã quên chị vẫn còn đang nợ tiền vay nhà?"
Bành Thần: "......" Không ổn, đúng là cô đã quên chuyện này
Căn phòng hiện tại Bành Thần đang ở tuy rằng là nguyên chủ mua, nhưng cũng không phải nàng đã trả hết, cho nên hiện giờ mỗi tháng nàng còn đang cõng hơn mấy vạn tiền trả nợ! Theo lý mà nói thì đối với một nữ minh tinh, mấy vạn tiền vay mua nhà còn không phải là chuyện bình thường?
Chỉ tiếc là lúc Bành Thần xuyên qua, nguyên chủ có khi còn nghèo hơn Đại Hải.
Ít nhất thì trên mặt Đại Hải còn có mụn, nguyên chủ thì chả còn cái gì.
Không sao cả, nếu không thì thu tiền dịch vụ từ tổ tiết mục chương trình 《 Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ 》đi! Tuy rằng có hơi mất mặt một chút, nhưng còn hơn là bị đuổi ra khỏi nhà.
Nghĩ kỹ đường lui rồi Bành Thần lại tiếp tục thong thả ung dung ăn bữa sáng, sau đó tự đắp mặt nạ rồi mới trang điểm, thay quần áo đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa mở thì cửa phòng của Giang Tư Ngôn đối diện cũng mở ra.
Nếu không phải biết rằng Giang Tư Ngôn rất chán ghét nguyên chủ, nếu không Bành Thần sẽ hiểu lầm Giang Tư Ngôn đang yêu thầm nàng.
Tới khi nhìn thấy hòm thuốc trên tay hắn, Bành Thần liền biết vì sao Giang Tư Ngôn lại chờ nàng.
Khác với vị mỹ nhân mảnh khảnh yếu ớt bị bệnh hôm qua. Hôm nay Giang Tư Ngôn đã khôi phục được sự soái khí thường ngày của mình, hắn không mặc âu phục tây trang như thường ngày, mà lựa chọn mặc áo sơ mi đơn giản kết hợp với quần đen, phác họa ra đôi chân thon dài của hắn, ống quần tùy ý sắn lên, để lộ mắt cá chân trắng nõn.
Không hổ là nam minh tinh mỹ miều được cả thế giới nâng niu.
Giang Tư Ngôn đem hòm thuốc đưa qua, đầy ôn nhu nói: "Này hòm thuốc là của cô đúng không? Đa tạ."
Bành Thần nhận lấy, thuận tay đặt ở trên tủ TV phía sau cửa: "Không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì."
Giang Tư Ngôn nghĩ ngợi một hồi, nói: "Con người tôi không thích thiếu nhân tình của người khác, nếu cô đã giúp tôi, vậy cô cũng có thể đưa ra cho tôi một yêu cầu, chỉ cần hợp tình hợp lý, tôi sẽ đồng ý."
Lời này tưởng như là có tình có lí, nhưng căn bản nói trắng ra là muốn phủi sạch quan hệ với Bành Thần. Ngụ ý chính là "Ngươi giúp ta một chuyện, ta cũng giúp ngươi một chuyện, thế thì hai người chúng ta huề nhau, về sau gặp mặt tiếp tục thành người xa lạ".
Bành Thần đúng lúc đang đau đầu vì khoản tiền vay nhà không muốn cùng Giang Tư Ngôn, đi thẳng vào vấn đề nói: "Nếu nói như vậy, vậy anh cho tôi mượn tiền đi!"
Giang Tư Ngôn: "......"
Mấy năm nay Giang Tư Ngôn gặp qua rất nhiều minh tinh, muốn ôm đùi hắn hay là muốn cọ nhiệt hắn cũng rất nhiều, nhưng Bành Thần là người đầu tiên trực tiếp hỏi vay mượn tiền hắn.
Thế cho nên Giang Tư Ngôn sửng sốt một chút rồi mới hỏi: "Cô muốn bao nhiêu?"
Giang Tư Ngôn nghĩ thầm, Bành Thần sao có thể nghèo được, dù sao cũng là nữ minh tinh, con số mà nàng nói, không phải là ngàn vạn thì cũng là hơn trăm vạn, nếu là hơn ngàn vạn thì không được, hắn không phải loại người coi tiền như rác, nhưng nếu là hơn trăm vạn......
Giang Tư Ngôn còn không có tưởng hảo rốt cuộc muốn hay không đáp ứng, liền nhìn đến Bành Thần vươn năm ngón tay trắng, thon dài trước mắt hắn quơ quơ, chần chờ nói: "Năm vạn có thể chứ? Nếu anh cảm thấy bằng vậy quá nhiều, 5000 cũng được."
"......"
Cuối cùng Giang Tư Ngôn trực tiếp quét mã chuyển tiền cho Bành Thần.
Năm vạn, một đồng cũng không kém.
Chuyển xong, Bành Thần còn thận trọng viết một cái giấy nợ cho Giang Tư Ngôn. Giang Tư Ngôn nhìn Bành Thần viết từng nét từng nét xuống tờ giấy A4 "Hôm nay Bành Thần nợ Giang Tư Ngôn năm vạn, dự tính ngày... tháng... năm.. sẽ trả cả vốn lẫn lời là 5 vạn 5", cảm xúc có điểm phức tạp.
Đầu năm nay các nữ minh tinh đều khổ như vậy sao, hay là có mỗi Bành Thần thảm như vậy?
Tại sao hắn lại cảm thấy nàng viết giấy nợ rất quen nhỉ?
Bành Thần vừa mới mượn được tiền thì trước tiên đem tiền chuyển cho Đại Hải, bởi vì một số khoản tiền vay nhà hay tiền sinh hoạt đều dùng tiền túi của Đại Hải.
Đại Hải lấy được tiền xong cảm thấy vô cùng kích động, chưa gì đã nhắn cho Bành Thần vài tin nhắn.
Đại Hải a đều là thủy: 【 Chị được trúng thưởng vé số à? 】
Đại Hải a đều là thủy: 【 Trúng lớn thế à? 】
Bành Thần: 【Chị mượn tiền của Giang Tư Ngôn. 】
Đại Hải a đều là thủy: 【......】
Đại Hải a đều là thủy: 【 Giang Tư Ngôn? Giang Tư Ngôn nào cơ? Là vị Giang Tư Ngôn mà chúng ta biết sao? (*゚ロ゚)】
Đại Hải a đều là thủy: 【 Tại sao hắn lại cho chị vay tiền? Không phải hắn ghét chị nhất sao? 】
Bành Thần: 【 Chúng ta không có tiền, toàn dựa vào ta vay tiền a! 】
Đại Hải a đều là thủy: 【...... 】
Giải quyết xong khoản tiền vay mua nhà, đến cả bước chân của Bành Thần cũng nhẹ nhàng hơn. Buổi sáng hôm nay nàng như thường lệ đi qua nhóm thanh nhạc kiểm tra thử tiến độ luyện tập của các học viên hát bài 《 Qua cơn mưa trời lại sáng 》. Trải qua tối hôm qua được điều chỉnh lại, hôm nay này các thực tập sinh đã biểu diễn tốt hôm qua Bành Thần thấy nhiều. Lúc trước lên nốt cao không đủ lực, nốt thấp nghe khá khó nghe, hiện giờ mấy vấn đề này đều đã được cải thiện, ngay cả hai câu hí khang kia của Đàm Tĩnh, hát cũng khá tốt.
Bành Thần gật gật đầu, tỏ vẻ vô cùng vừa lòng.
Buổi chiều, Bành Thần đi tới nhóm hát rap Giang Tư Ngôn phụ trách.
Đây là lần đầu tiên Bành Thàn đến nhóm hát rap. Nói thật, Bành Thần đối với ca hát, vũ đạo còn từng học hỏi qua, nhưng nói đến rap, nàng cũng không hiểu lắm. Bất quá tuy rằng không hiểu, nhưng khi vào phòng luyện tập nàng cũng không giả vờ, dù sao thì ai bảo là phải biết hát rap mới là mentor đâu, Giang Tư Ngôn chính là một ví dụ sống điển hình đấy thôi?
Giang Tư Ngôn đang đưa rap mentor hắn mời đến giới thiệu với các học viên, nhìn thấy Bành Thần đi vào, Giang Tư Ngôn chỉ hơi gật gật đầu thay cho lời chào hỏi, nhưng vị nữ rap mentor bên cạnh hắn vừa nhìn thấy Bành Thần liền cười tủm tỉm tới chào một câu: "A, Bành Thần, tôi rất thích cô."
Bành Thần: "Vậy tiếp theo đây cô sẽ gặp rất nhiều điều may mắn đó."
Nữ đạo sư chớp chớp mắt: "Tại sao thế?"
Bành Thần: "Bởi vì những thiếu nữ có mắt nhìn tốt sẽ có vận khí không quá kém."
Nữ mentor vui vẻ cười ha ha.
Một bên Giang Tư Ngôn: "......" Da mặt nàng cũng thật dày?
Các học viên trong phòng luyện tập chờ Bành Thần cùng với nữ mentor kia nói chuyện một lúc mới quay sang chủ động chào hỏi Bành Thần, mặc dù Bành Thần lần đầu tiên đi xem nhóm hát rap, ở nơi này không ngờ lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc —— Từ Giai Nghệ.
Chính là thiếu nữ nhỏ nhảy như chạy mà hát như hét nhưng trong nguyên tác lại là idol được debut ở C vị.
Cho nên Từ Giai Nghệ lại thuộc nhóm hát rap?
Không biết hát, biết nhảy, chả biết hát rap có ổn hay không?
Ôm ý nghĩ như vậy, Bành Thần rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Từ Giai Nghệ, sau đó liền kinh ngạc phát hiện, cô gái này thực sự rất thích hợp hát rap. Bởi vì mentor phân cho nàng rap hai câu, nàng chỉ cần một thời gian nhẩm thuộc là có thể hát được.
Bởi vì rap không phải thế mạnh của Bành Thần, cho nên Bành Thần cũng không múa rìu qua mắt thợ, mà là ngoan ngoãn ngồi ở phòng tập luyện làm người xem.
Ngẫu nhiên ánh mắt của Giang Tư Ngôn sẽ nhìn thoáng