Đây là lần đầu tiên Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy báo giá tinh hạch cấp hai ở thị trấn này.
Bây giờ cô đã hiểu tầm quan trọng của tri thức cho dù ở bất kì đâu.Thư viện xuất hiện làm cho cư dân của trấn nhỏ tràn ngập tò mò, Miêu Tuệ Tuệ ra khỏi thư viện liền nhìn thấy đã có mấy người vây quanh ở bên ngoài.Hai chị em Tô Thanh Thanh, một nhà ba người Trần Húc và ba người nhà Hàn Vĩ cùng với ba chị em.Ngoại trừ ba mẹ Tô Thanh và Lưu Đông đang đi tìm kiếm con gái, tất cả đều đến đông đủ.“Trưởng trấn Miêu, đây là…” Tô Thanh Thanh hỏi.“ Đây là thư viện Hy vọng của trấn nhỏ, ai muốn vào thì trả năm tinh hạch cấp một cho mỗi ngày vào, sách dành cho trẻ em và sách dành cho người lớn được để riêng với nhau.
Nêu có hứng thú với thư viện mọi người có thể đi tim thủ thư.” Miêu Tuệ Tuệ chỉ vào người máy quản lý thư viện“Ôi! Thư viện đẹp quá.” Tô Lan Lan cảm thán.Các loại cảm xúc đan chéo lẫn lộn trong mắt mọi người cuối cùng hóa thành một tiếng kinh hô cảm thán.Thần kì thật sự, trong một thời gian ngắn có thể xây dựng một tòa nhà khổng lồ, tráng lệ như vậy.
Nhưng ở trong trấn nhỏ, mấy điều này chẳng có gì lạ cả.“ Ở đối diện là quán ăn mới được xây, mọi người không muốn ăn có thể sang xem, tuy rằng bề ngoài quán ăn tương đối đơn sơ nhưng giá cả