Miêu Tuệ Tuệ thấy vẻ mặt của anh ta liền biết đây lại là một chuyến đi vô ích rồi.Cô tự cảm thấy mình là kiểu người không biết an ủi người khác, suy đi nghĩ lại cũng chỉ nói ra câu nhạt nhẽo: “ Anh có muốn ăn cơm chiên không?”Lưu Đông miễn cưỡng cười cười, lắc đầu, lại hít sâu một hơi, lại nói câu như đang thuyết phục bản thân không được nản trí:“ Hôm nay tôi đến căn cứ ở thành phố F, căn cứ kia cũng không quá lớn.
Sau đó tôi tìm và hỏi thăm khắp mọi nơi trong căn cứ, họ đều nói không nhìn thấy bạn tốt và con gái của tôi.”“Anh…anh đừng quá lo lắng, có lẽ bọn họ đã đi đến căn cứ khác để sinh sống rồi.
Chỉ cần bọn họ còn sống nhất định mọi người sẽ gặp lại nhau thôi.” Miêu Tuệ Tuệ nói câu này để an ủi nhưng bản thân cô cũng chẳng tin được, nói gì người đang mất hết hy vọng như Lưu Đông.Cũng may tinh thần của Lưu Đông không sa sút quá lâu, rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Lúc này, anh ta đã nhận ra sự thay đổi mới của trấn nhỏ.Lưu Đông kinh ngạc há to miệng sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Này… Đây là…”Miêu Tuệ Tuệ ho nhẹ một tiếng, mấy điều thần kì của hệ thống đương nhiên không có cách nào để giải thích một cách tỉ mỉ và chi tiết, cho nên chỉ tìm vài lời nói hàm hồ lấp liếm cho qua câu