Editor: Tiêu Tiêu
“Tại sao lại là màu trắng? Sao lại như thế…”
Người chơi nữ cầm áo choàng không hiểu nổi mà cẩn thận nghĩ lại, cô quay qua nhìn những người chơi khác. Ngoại trừ Haruhi, tổng cộng có 10 người chơi, thì 7 người có áo choàng, 3 người có bản đồ, Trần Thải Tinh có cả 2 thứ.
“Có phải thương thành giở trò hay không thì lấy ra nhìn liền biết.” Hà Chình Lâm vừa nói vừa lấy áo choàng từ ba lô game ra.
Trắng như tuyết. Những người chơi khác cũng vội vàng lấy ra, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tất cả đều là màu trắng.
Tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp vẫn chưa lấy áo choàng ra.
Trần Thải Tinh: “Không cần nhìn tôi, cũng là màu trắng.” Đám người kia lòng nghi ngờ càng nặng, cậu lấy ra.
Đúng là màu trắng.
“Khăn đỏ, khăn đỏ, tại sao áo choàng của chúng ta lại là màu trắng? Đến cùng là có chuyện gì vậy chứ?”
Còn có người giả ngây giả dại.
Trần Thải Tinh sờ áo choàng trong tay, chậm rãi nói: “Cái áo này thấm nước rất tốt.”
“Đã đến lúc này rồi cô còn để ý cái áo có hút nước hay không.” Người chơi nữ có bản đồ vẫn không vừa mắt nổi người phụ nữ xinh đẹp kia, thuận miệng trách.
Giang Tinh lại nói: “Thấm nước tốt như vậy nếu muốn nhuộm màu chắc cũng được.”
“Nhuộm màu? Nhuộm màu gì? Chúng ta lấy thuốc nhuộm đỏ từ đâu ra?”
“Đây là lần đầu cô vào thế giới trò chơi hả? Bây giờ giả vờ cái khỉ gì mà đi hỏi thuốc nhuộm, chẳng lẽ máu cô màu trắng à.” Giang Tinh nói.
Những người chơi khác thực ra đều nghĩ tới nhưng không ai nói ra trước, giống như là biết sẽ phá vỡ cái gì vậy. Không khí trong đội lập tức trở nên kì quái, có người nắm thật chặt áo choàng trong tay, đề phòng nhìn về phía đội ngũ, hiện tại đội ngũ không phải đồng đội mà là sự tồn tại nguy hiểm đến đòi mạng.
Ai biết sẽ có người nào đó bị giết để nhuộm áo choàng hay không, còn có ba người không có áo choàng sẽ cướp lấy hay không.
Trong game giết người chơi không chỉ phạt tiền mà còn giáng cấp, nhưng 100 kim tệ đối với người chơi cao cấp không phải không trả nổi, giáng cấp cũng không có gì, ít nhất là sống qua được thế giới này.
“Máu là màu đỏ thì không sai, nhưng đâu cần phải nhất định là máu người.” Trần Thải Tinh nhìn qua một vòng mấy người chơi, quả nhiên ý nghĩ đầu tiên của đám người kia chính là giết đồng đội, cậu cũng không muốn nói, là lão Trình nói: “Đi thôi, xem xem trên đường có động vật gì không.”
Ba người đi ở phía trước, những người chơi ở phía sau sửng sốt một chút mới bừng tỉnh lại, đúng nha, có thể dùng máu động vật mà, chỉ là không biết máu động vật có thể dùng hay không.
Nhưng cũng còn hơn là giết người chơi, có thể thử xem.
Rừng rậm nguyên thủy quá lớn, mấy cái cây lại chẳng khác gì nhau, vốn không phân biệt được phương hướng, không khí vừa ẩm ướt vừa oi bức, nhưng nếu cởi trần thì lại sợ côn trùng độc, kiến, rắn. Côn trùng ở đây rất lớn, to như cánh tay trẻ con, còn có con kiến lớn bằng con gà, động vật đều như là đã tiến hóa, không khác phó bản tận thế, thậm chí còn kinh khủng hơn.
Xịt thuốc rồi thì mấy thứ này sẽ không bị mấy thứ này cắn nữa, nhưng chúng cũng không sợ người một chút nào. Trần Thải Tinh nhìn thấy một người đàn ông có vảy rắn trên tay đứng trước mặt bọn họ, phun lưỡi rắn xì xì, đồng tử màu vàng lạnh như băng.
Cũng không biết lần này Hắc Đản biến thành cái gì nữa.
Đi một lúc, có người trong đội ngũ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Trần Thải Tinh đã dùng tẩy tủy đan còn có năng lực cường hóa, tố chất thân thể hiện tại rất tốt, cũng không thấy quá mệt, đã vậy chỉ mới đi bộ có hai tiếng mà thôi, cậu liếc nhìn người nói mệt, là một người chơi nam, nhìn qua thì tố chất thân thể khá tốt, không nghĩ tới lại là miệng cọp gan thỏ*.
(*) miệng cọp gan thỏ (miệng hùm gan sứa): Miệng nói thì hùng hổ, bạo dạn nhưng thực chất thì sợ sệt, nhút nhát.
“Nơi này không an toàn, nhất định phải tìm tới nơi có nguồn nước mới được nghỉ.” Trình Lập Phong nhận định.
Người chơi nam nói: “Chỉ nghỉ 10 phút thôi, cũng không đến mức đó.”
“Lão Trình, quản gã làm gì, dù sao cũng không cùng tổ đội, mỗi người tự đi thôi, ai muốn nghỉ thì tự nghỉ.” Trần Thải Tinh nhàn nhạt nói.
Trình Lập Phòng gật đầu, ba người tiếp tục đi.
Người chơi phía sau đuổi sát theo, dù có bản đồ nhưng Giang Tinh cũng không tranh cãi, có bản đồ nhưng không biết cách xem, chỉ là trong lòng không ngừng xem thường người phụ nữ xinh đẹp kia. Đừng nghĩ rằng ôm được đùi lớn của đàn ông thì có thể lắm mồm ra lệnh này nọ, còn có cái người anh em kia nữa, sao tất cả mọi thứ đều răm rắp nghe theo một người phụ nữ như vậy chứ, thực sự là mất hết mặt mũi của đàn ông, nếu là gã, thì đã giáo dục người phụ nữ kia phải ngoan ngoãn mà hầu hạ đàn ông mới là đúng.
May mà Trần Thải Tinh không nghe thấy nếu không sẽ vả cho gã hai cái bạt tai để gã tỉnh lại. Ai nói việc phụ nữ nên làm là hầu hạ đàn ông?
Gã cũng được coi là đàn ông?
Trần Thải Tinh không nghe nhưng Nguyên Haruhi vẫn luôn chú ý cái tên Giang Tinh kia, nhìn thấy ánh mắt của đối phương đối với chủ nhân không tốt, khuôn mặt nhỏ của nhóc liền cau lại, không bao lâu lùi lại phía sau đoàn người.
Đội ngũ loạn lên, có người nói: “Không thấy người, lạc mất hai người.”
“Ai lạc?” Có người thiếu kiên nhẫn hỏi.
Vốn rất nóng, đi không ngừng khiến mồ hôi ra nhiều mà không dám cởi quần áo, bởi vì có người cởi áo choàng ra liền có hai con côn trùng to như con chim bay từ trên cây xuống đậu lên tay, không có độc nhưng mà cũng buồn nôn muốn chết.
“Cái tên Giang Tinh cùng người kêu mệt khi nãy.”
“Ai muốn chờ thì chờ, còn tôi thì không muốn.” Dù sao cũng chẳng có giao tình gì, quản Giang Tinh làm cái gì. Kết quả đồng đội kéo lại, nháy mắt ra dấu, nhỏ giọng nói: “Áo choàng, máu.”
Nhỡ đâu máu động vật không hữu dụng, game này vốn không thường cho người chơi đường sống.
Tiếng nói rất nhỏ nhưng Trần Thải Tinh cùng Trình Lập Phong vẫn nghe được.
Vốn nói không quản, giờ lại đổi giọng, “Dù gì chúng ta đều là người chơi, vẫn nên đi xem, đừng bỏ họ lại.”
“Đừng cái gì, bị thương thì chịu …” sau đó cũng nghĩ đến, lập tức nói: “Đi thôi, cùng nhau đi. Đều là đồng đội, dù sao cũng không thể thấy chết không cứu, cũng không xa mấy.”
Trần Thải Tinh nhìn đám người kia, cười nói: “Thích hỗ trợ lẫn nhau vậy sao, đi thôi, cùng đi. Chỉ là tôi sẽ không làm, tôi sẽ xem hai người kia có bị thương chảy máu không, lúc đó nhuộm áo choàng của tôi.”
Những người khác: …
Tuy rằng họ muốn như vậy nhưng làm người thì ai lại làm thế.
Mấy người vội vàng đi vòng lại, một bộ tư thế ‘Máu của hai người này ai cũng đừng mong chiếm hết’, ngược lại Trần Thải Tinh nói muốn nhuộm áo choàng lại đi ở cuối cùng, Nguyên Haruhi vốn mới biến mất đã trở lại.
“Nhóc làm?”
“Chủ nhân, tôi chỉ đặt một cái ảo cảnh thôi, không chết người được.”
Trần Thải Tinh nói: “Không trách nhóc, tôi cũng muốn đánh gã một trận.”
Trình Lập Phong nghe từ đầu đến cuối, ánh mắt liếc về phía vệt máu trên lưng áo sơ mi của Nguyên Haruhi, không chỉ là ảo cảnh mà còn ra tay nữa nhỉ? Nhưng anh chưa nói, chờ Trần Thải Tinh đi lên trước, chỉ xuống eo Nguyên Haruhi coi như nhắc nhở.
Lúc đầu Nguyên Haruhi còn ngơ ngác, không biết Trình Lập Phong có ý gì, sau đó phản ứng lại, lúc nhóc đánh người hình như bị dính máu của đối phương, không cẩn thận dính lên áo, vì vậy cười cảm ơn Trình Lập Phong.
Người này rất tốt.
Đi vòng lại khoảng 5, 6 phút đã tìm được người. Giang Tinh vẫn đang đi quanh chỗ cũ, sưng mặt sưng mũi, kêu cha gọi mẹ, cầu cứu, nói cái gì mà không cố ý giết người, cầu anh buông tha tôi, vừa nghe liền biết trong tay từng dính mạng của người chơi, chỉ là không trực tiếp hại chết mà thôi.
Mấy người chơi cũng chả mấy hứng thú với việc này, để sống được tới giờ trong game, bọn họ ít nhiều cũng có gián tiếp hại chết người chơi. Hiện tại nhìn thấy Giang Tinh không chết không khỏi có chút tiếc nuối, Hà Chính Lâm đi tới tát gã một cái.
Giang Tinh ăn đau, tỉnh lại, thấy Hà Chính Lâm đánh gã, chửi ầm lên: “Anh đánh tôi là có ý gì? Kiếm chuyện có phải không? Vừa này cũng là anh giờ trò quỷ.”
“Vừa nãy xảy ra chuyện gì? Bọn tôi vừa mới tới, anh ở đây loanh quanh một lúc lâu, đúng rồi, một người khác nữa đâu?” Hà Chính Lâm hỏi.
Giang Tinh nghĩ đến những gì Hà Chính Lâm nói, sợ đến mức toát một thân mồ hôi lạnh, nếu gã bị vây ở đây, chờ buổi tối đến thì gã chỉ còn một con đường chết.
“Không biết, vừa rồi mơ mơ màng màng giống như bị quỷ đánh tường vậy, rơi vào ảo cảnh.”
“Còn có quỷ nữa hả?” Sắc mặt Hà Chính Lâm trầm xuống.
Có người nói: “Quản nhiều như thế làm gì, tìm người trước đã.”
Một người chơi khác đến cùng là ở đâu?
Trần Thải Tinh nhìn về phía Haruhi.
Haruhi nhỏ giọng nói: “Vừa nãy còn đi cùng nhau, chỉ là biểu tình của gã ta rất kỳ quái, so với trúng ảo cảnh còn mơ hồ hơn, lúc tôi đi thì gã đi về bên kia.”
“Qua xem một chút.” Trần Thải Tinh đi về phía Haruhi chỉ.
Kết quả chưa đi được bao nhiêu bước, có một dự cảm mãnh liệt, nói: “Đừng qua đó.”
Những người chơi đi phía sau đã thấy nam người chơi biến mất, đầu của đối phương bị một đóa hoa to nuốt chửng, máu tươi chảy đầy đất. Nhìn máu trên đất, có người đau lòng nói: “Chảy đầy đất, thật là.”
“Cô nói không qua thì đừng có qua, thừa dịp máu còn chưa khô, lẹ nào.” Ngoài miệng Giang Tinh nói như vậy nhưng lại không động đậy.
Những người chơi khác cũng không ngốc, đóa hoa kia có thể giết người chơi, giờ đi qua thì khác nào chịu chết?
Trần Thải Tinh thực sự phục mấy tên người chơi được ghép nhóm lần này, trước kia kinh kinh sợ sợ nhưng ít nhất có ranh giới đạo đức làm người, lần này thì tất cả đều là tinh anh, cái loại tinh anh khiến người ta rất chán ghét. Toàn bộ đội ngũ đều nghi kỵ, phòng bị, còn có kẻ còn âm thầm hi vọng người chơi khác chết sớm chút để lợi dụng.
Có một người chơi nhặt một cây gậy ném tới.
Nụ hoa vốn đang khép kín dấu trong bụi cỏ, đột nhiên động đậy, nụ hoa mở ra, lộ ra những chiếc răng sắc bén liền sát nhau, hướng về phía mấy người chơi ra sức cắn. Trên đất có dây leo trườn, Trần Thải Tinh lui về phía sau, có người bị dây leo ngáng chân, ngã nhào trên đất, bị dây leo kéo về phía nụ hoa, cũng may người chơi bị ngã phản ứng nhanh, rút đao ra chặt đứt dây leo.
Cây hoa ăn đau, đung đưa cơ thể vài cái rút dây leo về.
Người chơi ngã trên đất thở phào nhẹ nhõm, vội vã đứng dậy lui về sau.
“Còn máu thì làm sao giờ? Cứ như vậy mà đi?”
“Tìm cái gậy buộc áo choàng vào thử xem.”
Những người này vẫn chưa hết hi vọng, mồm năm miệng mười* nói, cuối cùng lại có người thực sự lấy một cái gậy tới, rồi lại cãi nhau xem dùng áo choàng của ai, có người sợ nhuộm máu sẽ gặp nguy hiểm, có người lại sợ áo choàng bị nụ hoa ăn mất thì coi như xong.
(*) mồm năm miệng mười: lắm mồm lắm miệng, nói hết cả phần của người khác.
Cái loại tình cảnh đấu đá không có tình người này, Trần Thải Tinh có cảm giác giống như đang xem phim cung đấu vậy.
Thật sự rất thiếu kiên nhẫn.
“Vậy dùng của tôi đi.” Hà Chính Lâm lấy áo choàng ra.
Những người còn lại không quá nguyện ý, chỉ có một chút máu như thế kia, anh ta nhuộm xong áo choàng một cách an toàn rồi thì bọn họ làm sao bây giờ?
“5 phút sau tôi và lão Trình sẽ rời đi.” Tiếng của Trần Thải Tinh rất lạnh.
Lần này không ai dám cãi lại nữa, Giang Tinh còn muốn tranh cãi, ánh mắt quét đến thiếu niên đứng sau người phụ nữ xinh đẹp kia, bị ánh mắt của đối phương làm cho kinh sợ, quên luôn điều muốn nói.
Không ai dám trì hoãn nữa, người phụ nữ kia nói một không hai. Không thể làm gì khác hơn là dùng áo choàng của Hà Chính Lâm để thử nghiệm.
Áo choàng trắng như tuyết vừa mới dính vào máu tươi của thi thể trên đất dường như có sinh mệnh mà hút máu cực kỳ nhanh, mũ che vốn trắng trở thành màu hồng nhạt.
Máu không đủ.
“Thật sự là dùng máu nhuộm.” Có người chơi xác định, “Ngần ấy máu không đủ, một tấm áo choàng muốn nhuộm thành màu đỏ thì không phải là…”
Rất nhiều người phải chết.
Trong lòng mấy người chơi phát lạnh, nhìn ai cũng giống như hung thủ muốn lấy dao đâm mình vậy.
“Đi” Trần Thải Tinh không muốn giao thiệp cùng một đám người chơi mang ý xấu.
Ba người vừa đi, mấy người chơi khác dồn dập đuổi theo. Hà Chính Lâm đem áo choàng đặt vào bao lô game, anh ta quyết định nếu như không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ thì sẽ không dùng áo choàng, bởi vì không biết nhuộm bằng máu người có hữu dụng không, NPC nói cũng không phải hoàn toàn đúng.
“Mấy người nói xem cái người kia chết như thế nào? Nhìn rất khỏe mạnh mà.”
“Không biết, dọc đường đi cũng không thấy hắn đi riêng.”
“Không đúng, người này đi vệ sinh một lần, ai biết có phải dính cái phấn hoa gì đó không.”
Mấy người chơi suy đoán nguyên nhân tử vong, cảm thấy nhiêm vụ ở thế giới lần này có lẽ là cố gắng sống sót nơi rừng thiên nước độc này, chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không có chuyện gì.
Lần này dọc theo đường đi không ai kêu mệt, đến trưa thì ăn qua loa một chút rồi tiếp tục lên đường. Ở trong rừng rậm thì chỗ nào cũng giống nhau, rất nhanh đã có người hỏi có phải là lạc rồi không? Tại sao lại có cảm giác không tiến triển chút nào, có biết dẫn đường hay không vậy, bla bla…
Hiện tại Trần Thải Tinh không muốn mở miệng chửi người, cậu không nhịn được cái tên Giang Tinh kia, mở ba lô lấy cung tên ra, cười lạnh một tiếng giương cung.
“Cô, cô làm cái gì…a a a a”
‘Viu’ một tiếng, mũi tên nhọn xé gió, Giang Tinh