Editor: Tiêu Tiêu
Những người chơi khác vẫn còn ngủ vô cùng ngon lành.
Trần Thải Tinh cảm thấy khu rừng này có gì đó gì quái lạ, vừa nãy lúc ở ngoài có người chết, bất cứ lúc nào cũng có thể có thú hoang qua lại, đến tối, theo lý mà nói thì mọi người phải duy trì cảnh giác, cũng không cần nói người khác, ngay cả cậu vừa vào lều, chui vào túi ngủ liền ngủ say, may mà Haruhi gác đêm đánh thức cậu.
“Đừng ngủ.” Trình Lập Phong vừa đẩy vừa gọi người đàn ông gác đêm.
Những chuyện tiện tay như vậy lão Trình sẽ làm, Trần Thải Tinh không nói gì, lấy cung từ trong ba lô đeo trên lưng ra.
Người chơi nam gác đêm mê mê tỉnh tỉnh, mơ màng nói: “Làm sao vậy?”
“Có thứ tới, không muốn chết thì đánh thức mấy người khác.” Trình Lập Phong nói xong cũng không để ý nữa.
Người chơi nam trong nháy mắt liền tỉnh táo, tại sao gã lại ngủ? Không phải gã đã uống một bình hồng ngưu rồi sao? Vật này đối với gã là hữu dụng nhất, nhưng tình hình bây giờ không cho phép gã suy nghĩ quá nhiều, bởi vì gã nghe được tiếng vang kỳ quái.
“Tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại, có chuyện rồi!”
Người chơi nam gác đêm hét lớn.
Trong đêm khuya, ánh lửa chiếu lên lều bạt, mấy người chơi luống cuống tay chân từ trong lều đi ra. Còn chưa hỏi được gì thì đã cảm nhận được mặt đất rung chuyển. Mọi người liếc nhìn nhau, nắm chặt vũ khí lùi về phía sau, Trần Thải Tinh đã dùng khinh công bay lên cây từ sớm, lão Trình đã ẩn thân tốt.
Trong đêm đen, thị lực của người chơi bị ảnh hưởng, ba người Trần Thải Tinh thì không, Trần Thải Tinh là do di chứng của ma cà rồng, trước đây lão Trình là bộ đội đặc chủng nên đã được huấn luyện qua, còn mua thêm năng lực trước khi vào trò chơi, cụ thể thì Trần Thải Tinh không rõ lắm, nhưng tự vệ thì tuyệt đối không có vấn đề, càng khỏi cần nói Haruhi, bản thân nhóc là quỷ.
Haruhi bay ở bên người chủ nhân của mình.
Những người chơi còn lại đứng dưới đất rất đồng lòng mà muốn rút lui nhưng không còn kịp nữa rồi, đống xương trắng kia rất nhanh, trong đó còn có người quen biết, là người chơi nam hôm qua bị hoa ăn thịt, không có đầu, chỉ có một thân xương trắng, tốc độ rất nhanh, trong đống xương trắng kia còn có xương của hổ, voi, … rất nhiều loại khác.
“Hẳn là sẽ không có ý thức.”
Trần Thải Tinh thấp giọng nói, đồng thời kéo dây cung, tên bắn về phía bộ xương của con hổ gần nhất, trúng giữa đầu, vì lực đạo rất mạnh nên đầu con hổ trực tiếp bị rơi xuống, lăn lộc cộc trên đất, nhưng rất nhanh đã bay trở về trên khung xương của nó, con hổ phát ra tiếng rống giận rung trời, vươn móng vuốt chỉ còn có khung xương tới bắt người chơi.
Mặt đất như muốn nứt ra.
Trần Thải Tinh ở phía trên bắn cung vốn không có tác dụng, mũi tên tách đám xương trắng ra nhưng rất nhanh đã hợp lại, tiếp tục phấn đấu. Cậu nghĩ rằng thứ này không có ý thức thì đáng ra nên dễ đối phó nhưng đám xương trắng kia có rất nhiều bộ khung xương của động vật ăn thịt cỡ lớn, sức lực rất lớn, không sợ chết cũng không biết mệt, chỉ muốn giết chết người chơi.
Haruhi cũng đã thử ảo cảnh nhưng cũng vô dụng.
Bởi vì đám xương trắng kia không có ý thức.
Người chơi dưới đất vô cùng chật vật chạy trốn, nếu cứ tiếp tục như thế, thì chắc chắn đến lúc sức cùng lực kiệt sẽ bị vồ chết, đạp chết.
“Lên, lên cây, nhanh lên cây.” Hà Chính Lâm thở hổn hển, tránh được một phát nói, nắm móc sắt ném lên cây, mượn lực rồi đu lên, nếu chậm hơn 1 giây thôi thì chân sẽ bị cào mà phế đi.
Những người khác học theo răm rắp, tiềm lực vào thời điểm sống chết chính là vô hạn.
Trần Thải Tinh chú ý tới cái tên Giang Tinh kia trèo lên cây rất nhanh, giống như là đã từng luyện qua, chỉ là không bằng khinh công của cậu, hẳn là luyện qua võ công cơ bản, cái tên Giang Tinh này chưa bị đánh chết thì vẫn có chút tác dụng.
Cây thấp nhất cũng phải cao 20-30m, đa số mấy người chơi treo người ở giữa thân cây hoặc thấp hơn chút, không có cách nào leo lên ngọn cây. Người vừa trèo lên thì đám xương trắng dưới đất phát ra tiếng rống giận dữ, không thể vồ tới mục tiêu nên bắt đầu dùng thân hình chỉ có xương cốt của mình mà đâm vào cây. Cây lớn tráng kiện rắn chắc nhưng những thứ đồ quỷ này có sức lực rất lớn lại không biết đau, có một người chơi nữ leo cây bị đụng đến mấy lần, cây khẽ rung chuyển, lỡ tuột tay một chút, bị tuột xuống một đoạn.
Cái bộ xương không đầu kia đưa tay chỉ huy đám xương trắng.
Trần Thải Tinh: …
Đầu cũng đã mất rồi, rốt cuộc là lấy cái gì để suy nghĩ!
Khung xương của con voi lớn không đâm vào cây nữa, tìm được người rồi, xương trắng chỉ vị trí, đứng ở chỗ cũ, các bộ xương trắng khác bắt đầu chồng chất lên nhau.
Làm xiếc hả?
“Nhảy qua đi.” Hà Chính Lâm tuột xuống gần với người chơi nữ hô, “Cô nhảy qua đây, nhanh lên.”
Anh ta lấy xích sắt quấn lấy eo mình cùng thân cây, một đầu còn lại thì quanh về phía người chơi nữ.
Người chơi nữ bị dọa, sợ muốn chết, hai cây cách nhau ít nhất cũng phải 2m, nhưng cô không leo lên nổi, vẫn luôn bị tuột xuống. Đám đồ quỷ kia sắp bắt được cô, xích sắt lay động trước mắt, người chơi nữ cũng biết nếu như không hành động thì thứ chờ đợi cô là cái gì, một giây sau, xích sắt đu đến trước mặt cô, nắm lấy, dùng sức đu lên.
Gào!!!!!
Con hổ đứng trên người con voi bắt hụt, phát ra tiếng rống giận dữ.
Người chơi nữ cầm lấy xích sắt hét lên, thân hình đung đưa qua lại, mấy lần chạm đến thân cây, bộ xương trắng của con hổ nhảy lên nhưng không bắt được cô, cuối cùng, người chơi nữ được Hà Chính Lâm đỡ được, một tay kéo xích sắt leo lên trên, vì quán tính mà khiến người chơi nữ va vào thân cây khá mạnh, cuối cùng thì cũng nắm chặt lấy xích sắt, phối hợp leo lên trên.
Đám xương trắng dưới đất vẫn chưa hề từ bỏ, lại bắt đầu đâm vào cây, họa vô đơn chí*, vùng trời vốn yên lặng, một đám quạ nhìn người chơi trên cây, lộ ra ánh mắt tham lam, những con quạ đó to gấp ba lần quạ ở hiện thực, cái mỏ vừa nhìn đã thấy sắc bén, nếu như bị mổ một cái thôi thì cũng đủ để một khối thịt tróc ra.
(*) họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai: nghĩa là taihoạ khôngđến một mình, phúc lộc không lại hai lượt.
Sự thực cũng đích xác là như vậy.
Có một người chơi bị mổ trúng vai, quần áo lập tức thấm máu, ăn đau buông tay ra, tụt xuống vài mét.
Con hổ kia vọt tới, Trần Thải Tinh ở trên không bắn cho một mũi tên, tách bộ xương ra, cho người chơi kia thời gian thở dốc.
“Áo choàng! Áo choàng!” Hà Chính Lâm đột nhiên hét.
Người chơi nữ bị thương kia vẫn luôn bị quạ quấn lấy, đầy người vết thương, không kịp suy nghĩ tại sao Hà Chính Lâm không khoác áo choàng lên trước, cô lấy từ ba lô đeo trên lưng ra, con quạ mổ áo choàng hai lần, có vẻ sợ hãi cùng chán ghét, luẩn quẩn không động, cách một đoạn, dùng cặp mắt như viên đậu đen láy kia nhìn chằm chằm đầu của cô.
“Đầu!” Lần này Hà Chính Lâm cũng lấy áo choàng ra, đội khăn trùm đầu lên.
Đám quạ bay vòng vòng, bay xung quanh không tản đi, tựa như muốn tùy thời hành động.
Cả buổi tối, dưới tàng cây là xương trắng, trên tàng cây là quạ, không có thứ nào dễ chọc cả. Mấy người chơi dằn vặt cả đêm, kể cả là Trần Thải Tinh cũng không làm được gì, cậu có thể bắn quạ, xương trắng thì hết cách rồi, dây thừng hoa, dao, dây đỏ đối với những thứ này là vô dụng. Còn áo choàng, Trần Thải Tinh vô dụng, lão Trình cũng thế.
Cho nên hai người cực khổ hơn chút.
Khi tia nắng đầu tiên soi sáng toàn bộ rừng rậm, đám xương trắng tụ tập dưới tàng cây đột nhiên tán loạn tiêu tán, biến mất không còn tăm hơi.
Đám quạ cũng tản đi.
Ban ngày là thời gian cho người chơi thở dốc. Mọi người từ trên cây xuống dưới đất, ai cũng lộ vẻ uể oải, trên người ít nhiều cũng có máu, đều là do bị quạ mổ. Trần Thải Tinh chú ý tới vết máu trên tay lão Trình, đã đọng lại, nói: “Đã phun thuốc chưa? Đừng để nhiễm trùng, Haruhi, nhóc giúp lão Trình băng bó đi. Tôi đi sửa lều, đun chút nước nóng.”
Phân công việc làm khá là nhanh.
Trình Lập Phong vốn muốn nói không cần, nhưng nhìn thiếu niên cầm băng gạc nhìn anh chăm chú, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói: “Làm phiền em, Haruhi.”
“Không sao.” Nguyên Haruhi cúi đầu, nghiêm túc xử lý vết thương.
Trình Lập phong vừa nhìn liền biết Haruhi hay làm, không khỏi nghĩ tới thân thể của Haruhi từng chịu bạo lực gia đình bởi cha dượng của nhóc. Chờ tới khi nhóc xử lý xong vết thương cho mình, Trình Lập Phong giống như đối xử với em trai mà xoa nhẹ đầu của Haruhi, nói: “Cảm ơn, Haruhi.”
Nguyên Haruhi cứng đờ cả người, Trình Lập Phong cảm giác được, thu tay về, nói xin lỗi.
“Không phải lỗi của anh, chỉ là tôi không thích người khác chạm vào tôi.”
Trình Lập Phong nghĩ đến việc Haruhi từng chịu bạo lực gia đình, đoán chắc là di chứng, cũng không để ý, mà ngược lại, cảm thấy Haruhi thật không dễ dàng, tuổi còn nhỏ như vậy.
“Sau này anh sẽ chú ý, không động vào em.”
Nguyên Haruhi cúi đầu, ừm một tiếng.
Trần Thải Tinh thu lều bạt cùng túi ngủ vào balo, các vật dụng bị đám xương trắng kia dẫm lên đá lung ta lung tung, nhưng không bị hỏng. Chất lượng của đạo cụ trong game vẫn có thể nói là tốt, dù sao hơn 20 vạn một cái. Cậu dùng bếp cồn đun một nồi nước nóng, để làm cháo ăn liền cho cậu cùng lão Trình, ba người chuẩn bị chút đồ ăn sáng.
Những người chơi khác cũng ai vội việc của người đó, ăn một chút đồ ăn đơn giản, vừa chửi bới vừa làm việc. Giang Tinh không bị thương nặng, đều là vết thương ngoài da, bị quạ mổ, gã không có áo choàng, hiện đang ở một bên sát trùng cho vết thương, đau đến nhe nanh trợn mắt, chửi mấy con quạ, nhưng đôi mắt lại chuyển liên hồi, Trần Thải Tinh không cần nghĩ liền biết cái tên này muốn giết một người chơi có áo choàng.
Dù sao cũng chỉ phạt có 100 đồng vàng, so với quạ cùng xương trắng đòi mạng vào buổi tối thì có lời hơn nhiều.
Mọi người nhanh chóng thu dọn xong, Giang Tinh bị thương nặng cùng với người chơi nữ có áo choàng liền hỏi có thể ngủ một lát rồi mới đi hay không.
“Đêm trăng tròn lấy quả sinh mệnh, nếu không tất cả đều sẽ chết.” Trần Thải Tinh nhàn nhạt nhắc lại thông tin NPC cung cấp.
Giang Tinh không dám trái lời Trần Thải Tinh, gã sợ mất ‘cậu em’. Những người khác lại càng như vậy, mạng quan trọng hơn hay nghỉ ngơi quan trọng hơn? Cũng là chơi game, đi tới được ngày hôm nay rồi thì không ai sẽ vì đau đớn mà nghỉ ngơi để rồi làm lỡ mục đích chính của chuyến đi.
Mọi người một lần nữa khởi hành.
Trải qua sự việc tối qua, ngoại trừ hai người Trần Thải Tinh và lão Trình thì bảy người chơi khác đều tự tìm đến tổ đội. Giang Tinh không có áo choàng cùng người chơi nữ đi ở cuối cùng, nhỏ giọng nói chuyện, một người chơi nam khác không có áo choàng có đồng đội, là loại tiến vào tổ đội, tuy cũng chịu thương ngoài da nhưng không nghiêm trọng. Hà Chính Lâm cùng người chơi nữ tối qua được quấn vào thân cây, còn có một người chơi nam, ba người này đi cùng với nhau.
Nam và nữ người chơi mở miệng là gọi anh Hà, đặc biệt là người chơi nữ, rất cảm kích Hà Chính Lâm.
Rất bình thường, tối hôm qua xác thực Hà Chính Lâm giúp người chơi nữ một ơn lớn, người chơi nam thì thấy Hà Chính Lâm làm người không tệ, vào thời điểm nguy hiểm ra tay cứu giúp, cùng tổ đội rồi thì sau này nếu anh ta xảy ra chuyện thì Hà Chính Lâm cũng sẽ hỗ trợ. Về phần tại sao không tìm Trần Thải Tinh để tổ đội thì có thể là do bên má trái chị Nguyên ghi rõ ràng ba chữ ‘không dễ chọc’, bên má phải thì ghi ‘chọc tôi thì chết’.
“Văn Quân, em vẫn ổn chứ? Có muốn uống ngụm nước không?” Hà Chính Lâm chú ý thấy cô gái kia vẫn luôn ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, một mảng mồ hôi lạnh trên trán.
Triệu Văn Quân suy yếu nói: “Em đau bụng, hôm qua đụng vào cây.”
“Em có thuốc không? Có muốn nghỉ một lát không?” Hà Chính Lâm lộ ra biểu tình lo lắng nói: “Như vậy không được, giờ anh đi đến phía trước nói với Chị Nguyên một tiếng.”
Người chơi nam ở bên cạnh kỳ thực ngại Triệu Văn Quân mảnh mai cản trở, nhưng lại không lộ ra biểu tình lạnh lùng, ai biết sau này anh ta có bị thương hay không.
“Được, cảm ơn anh Hà.”
Hà Chính Lâm bước nhanh về phía trước, lớn giọng nói: “Chị Nguyên, Văn Quân bị thương, có thể nghỉ ngơi một chút để bôi thuốc không?”
Trần Thải Tinh quay đầu lại, liếc nhìn, cô bé kia đã đau đến khom người, sắc mặt trắng bệch, vì thế gật đầu nói: “Vậy nghỉ ngơi một chút, trước đó cô bé không bôi thuốc sao?”
Sáng sớm có thời gian chỉnh lý lại mọi thứ.
Triệu Văn Quân đau đến mức không đứng lên nổi, ngồi xổm suy yếu nói: “Đã bôi nhưng càng ngày càng đau…” Không để ý các người chơi nam ở đây, Triệu Văn Quân vạch áo T-shirt của mình lên, trên bụng sưng đỏ một mảng, như là bị tụ máu.
Trần Thải Tinh không hiểu sao nghĩ đến NPC từng nói qua ‘Không nên bị thương nặng, sẽ chết người.’
“Hình như là nội tạng bị vỡ.” Trình Lập Phong nhíu mày nói.
Triệu Văn Quân cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, mồ hôi lớn như hạt châu lăn từ trán xuống, căng thẳng nói: “Sẽ không, lúc sáng sớm phun thuốc không phải như thế này.”
“Cô nhanh lấy áo choàng ra, không chừng sẽ cứu cô.” Giang Tinh nhanh chóng nhân cơ hội nói.
Nếu như ở trạng thái tỉnh táo, Triệu Văn Quân sẽ không tin cái lời giải thích này nhưng bây giờ cô đau không chịu nổi, lấy ngựa chết làm ngựa sống mà lấy áo choàng từ ba lô ra, tay run run khoác lên người mình, thế nhưng càng ngày càng đau, không có tác dụng…
‘Ọe’
Triệu Văn Quân nôn ra một ngụm máu lớn, phun trên áo choàng, tay nắm chặt áo choàng, kêu đau đớn, sau đó ‘phịch’ một tiếng, cả người Triệu Văn Quân nứt ra, bắt đầu từ phía bụng, một chiếc