Editor: Lục Tử Hạ
Trần Thải Tinh á khẩu nhìn về phía ánh mắt sáng lấp lánh của con trai, Nguyên Cửu Vạn bên cạnh khẽ mỉm cười.
Đặc biệt có cảm giác bó tay.
Cẩu nam nhân này, cứ hay lừa gạt con trai.
“Đẹp lắm, Đản Đản mang cái gì cũng đẹp cả.” Trần Thải Tinh gõ đầu con trai, nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng, sau này nhớ lại chắc chắn con sẽ hối hận đấy.
Làm lỡ thời gian, lúc ăn cơm đã hơn hai giờ.
Vừa ăn vừa nói chuyện, lại có Hắc Đản, bầu không khí rất tốt, liên hoan cùng mấy người bạn thân của gia đình, nơi này cứ như đang ở thế giới thực. Chu Tố Tố nhớ tới cô trước đây, vừa nhắm mắt lại liền cảm giác có thứ gì nhìn mình chằm chằm.
Cô chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon hay một bữa ăn ngon trong thế giới trò chơi này.
Mà bầu không khí như vậy lại cảm hoá cô, Chu Tố Tố không có cảm giác ngon miệng, vì vậy cô chậm rãi ăn một đĩa salad hoa quả.
Bữa ăn kết thúc.
Trần Thải Tinh nói: “Đi lên xem thử nào.”
Đi thang máy lên tầng mười tám, đi ngang qua tầng mười bốn, thang máy khẽ rung lắc.
Chu Tố Tố căng thẳng, mà nhìn mọi người dường như không có chuyện gì xảy ra, nhắc nhở nói: “Chúng ta đi đến tầng mười tám kia.”
“Đi thôi, chính là chỗ đó.” Trần Thải Tinh đáp lại, “Quỷ nhỏ thấy được hai người, biết được chúng ta đã phát hiện ra người giám hộ là ai, còn chừa cho chúng ta chút thời gian để ăn cơm, đã sớm không thể chờ đưa chúng ta đến địa bàn của nó được nữa, động thủ trước.”
Cũng thấy rõ được, quỷ nhỏ bây giờ vẫn chưa mãn cấp.
Hẳn là không thể thay người giám hộ. Nếu không thì phó bản này cũng quá thiên vị quỷ quái rồi, chừa đường sống cho người chơi kiểu gì?
Cửa thang máy từ từ mở ra, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.
Quách Dục che chở Chu Tố Tố.
Hắc Đản đi đầu, giày da nhỏ bị máu đen dính ẩm ướt, khuôn mặt nhỏ không che giấu sự ghét bỏ, quay đầu nói: “Ba ba, con bảo vệ ba, con muốn đập nó!”
Con thấy giày da mới bị làm dơ nên muốn đập quỷ thì có.
Trần Thải Tinh nhìn ra suy nghĩ trong đầu nhỏ của con trai, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đi đi. Ba ba trông cậy vào con.”
Nguyên Haruhi cũng nhỏ giọng nói: “Tôi cũng sẽ bảo vệ chủ nhân.” Cậu nghĩ đến cái gì, thêm câu, “Cả Trình đại ca nữa.”
“Vậy phải cám ơn Haruhi.” Trình Lập Phong cười nói.
Rõ ràng là đến lúc mấu chốt, Chu Tố Tố có kinh nghiệm, lúc này lại dễ chết nhất, những tên quỷ quái kia dùng hết sức giết chết người chơi, dù sao không phải ngươi chết chính là nó chết, lúc này không thể xem thường.
Nhưng bây giờ nhìn qua, bọn họ càng giống như đang tìm quỷ nhỏ tính sổ.
Ranh giới giữa chủ động đập quỷ và bị động ăn đập chỉ cách nhau một tí xíu mà thôi.
Thuật che mắt cái gì, ảo cảnh đối với mấy người này đều không hữu dụng. Đi qua hành lang thật dài, dưới chân giẫm đầy máu trên thảm trải sàn, giống như vào chỗ không người, đi thẳng tới cửa gian phòng1806.
“Con trai gõ cửa.”
“Tại sao?” Hắc Đản rất nghi hoặc.
Trần Thải Tinh nhân cơ hội giáo dục, “Phải dạy bạn nhỏ biết phép lịch sự.”
Hắc Đản gật gật đầu, cảm thấy ba ba nói rất đúng, tay nhỏ giơ lên gõ xuống, gõ một tý, miệng lại khách sáo nói: “Mở cửa nào, ba ba của tui muốn đập mấy người á.” Thùng thùng, “Mấy người mở cửa nhanh coi, nếu không tui sẽ không vui đó.”
Những người khác ở ngoài cửa:…
“Bé Pi vẫn rất lễ phép.” Quách mập mạp lau kính khen ngợi.
Muốn đánh người đều phải thông báo.
Kẽo kẹt —— cửa khe khẽ mở ra.
Trong phòng im ắng, quỷ nhỏ không có ở đây, Trần Thải Tinh xông thẳng đến phòng tắm, cầm dây đỏ trong tay, nhìn thấy mặt kính bằng phẳng bóng loáng, nói: “Muốn tự giác đi ra, hay muốn tao kéo mày ra?”
Mặt kính hiện lên bốn chữ to đẫm máu 【Tôi chết rất thảm.】
Là La Tuyết.
Vẫn chưa biết sợ là gì.
Chữ viết bằng máu vừa nhỏ xuống, cả căn phòng trong nháy mắt lạnh đi rất nhiều, lạnh lẽo ẩm ướt, không khí hô hấp đều mang cảm giác dinh dính, dường như là bị máu tươi bao vây lấy. Trần Thải Tinh đưa một tay vàng chói lọi ra trước, tia sáng chói mắt xua tan cả uế khí, tia sáng rọi khắp cả phòng, quỷ quái cũng không có chỗ che thân.
Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm chiếc gương kia, đưa tay dò xét.
Mặt kính trơn bóng lạnh lẽo, giống với cảm giác chạm vào da người.
“Cục cưng, em dám sờ người khác, tôi ghen đấy.” Nguyên Cửu Vạn nói.
Trần Thải Tinh không buông tay ra, ngược lại đưa nửa bàn tay tiến vào, ngoài miệng nói: “Việc em đang làm không phải là sờ, mà là đập!” Cảm giác trong tay mềm nhũn ướt nhẹp, rốt cuộc là cái gì, tay dùng sức, lôi ra.
Mái tóc màu đen, chỉ lôi ra một nửa, đồ vật bên trong đã cuống lên, móng tay nhuộm sơn đưa ra ngoài.
Trần Thải Tinh một tay túm tóc, một tay cầm dây đỏ, vòng một vòng quanh tóc đen, móng tay dài của La Tuyết vốn muốn móc ruột Trần Thải Tinh, cứ thế mà cắt phăng mái tóc của mình, tấm gương phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả mặt kính nứt ra, tất cả trở về hình dáng ban đầu.
Vậy mà La Tuyết không đi ra, bắt đầu lẩn trốn.
Tóc đen trong tay phát ra mùi hôi thối nồng nặc của tôm cá đã chết từ lâu.
“Vậy mà không ra?” Trần Thải Tinh nhìn về phía Nguyên Cửu Vạn.
Nguyên Cửu Vạn: “Ai cũng có khắc tinh.”
Khắc tinh của La Tuyết chính là quỷ nhỏ, vậy quỷ nhỏ ở đâu? Con khỉ trong thang máy đã không làm gì được nữa.
Trần Thải Tinh hỏi: “Người giám hộ?”
Nguyên Cửu Vạn không hề trả lời.
Bọn họ đã biết người giám hộ là ai, còn biết quỷ nhỏ không thể thay đổi người giám hộ, mà quỷ nhỏ kia rất ma lanh, giống như La Tuyết, ẩn đi không dễ tìm, trừ phi dẫn xà xuất động. Trần Thải Tinh nhìn mái tóc màu đen trong tay suy tư.
Lại một lần nữa vào thang máy, lần này về tầng mười tám.
Âm thanh ồn ào hỗn tạp trong hành lang, chính là ba nữ người chơi đã làm mất cục cưng, đứng bên ngoài một cánh cửa, một người giọng oang oang gọi: “Tao biết mày ở bên trong, mau mở cửa, mày dám bắt con trai của tao, trả lại cục cưng cho tao!!!”, “Mở cửa nhanh!!!”
“Mấy người phiền ghê, đừng ầm ĩ nữa.” Có người chơi khác mở miệng.
Nữ người chơi khí thế hùng hổ nói: “Những người khác đều cho tụi tao vào, tại sao hắn không mở cửa? Nhất định là hắn bắt con trai của tao.”
“Mấy người đi qua phòng 1806 chưa?” Trần Thải Tinh hỏi.
Cuộc trò chuyện bị cắt đứt, nữ người chơi nhìn sang, mím môi không nói gì. Trái lại người chơi khác nói: “Cô quên à? Phòng đó không có ai, mấy người không thấy thi thể lúc sáng à, điên mới đi 1806.”
Mấy nữ