Editor: Lục Tử Hạ
Ăn xong bữa tối, trời đã tối rồi.
Cả tòa khách sạn yên tĩnh trở lại, như là tiến vào một không gian khác. Nhân viên phục vụ, đứa bé giữ cửa, thần sắc mê mê trừng trừng, giống như con rối chỉ biết máy móc làm việc của mình.
Đi thang máy lên lầu.
Một đường rất thuận lợi, đến tầng mười lăm, Hắc Đản không thể ngủ chung cùng ba ba rất không vui, vẫy vẫy cánh tay nói: “Ba ba, ngày mai con tìm người sau nha, ba ba hẹn gặp lại.”
“Đi ngủ sớm đi.” Trần Thải Tinh sờ đầu con trai một cái.
Nguyên Thân vương dùng phong cách phương tây hôn tạm biệt nhẹ nhàng ở hai má Trần Thải Tinh, nói: “Ngủ ngon, em yêu.”
“Con cũng muốn! Con cũng muốn!” Hắc Đản giơ cánh tay nhảy, biểu thị sự tồn tại của mình.
Nguyên Cửu Vạn nở nụ cười, muốn cái quần què, xách cổ áo con trai ra thang máy.
“Không có chuyện gì, em cũng nghỉ sớm đi nhé.” Quách Dục ôm lấy Chu Tố Tố, động viên nói: “Thực sự không có chuyện gì đâu, đi nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng cho anh.”
Đáy mắt Chu Tố Tố là lo lắng nồng đậm, đêm nay bọn họ phải giải quyết quỷ nhỏ, cô làm sao ngủ được đây?
“Đi.”
Âm thanh Nguyên Cửu Vạn truyền đến, Chu Tố Tố chỉ có thể bước ra khỏi thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại.
“Còn lại chúng ta tam kiếm hợp bích.” Quách Dục dựa vào vách tường thang máy nói.
Trần Thải Tinh mới vừa ăn no lười biếng nói: “Tiểu Cửu nhà chúng ta đâu, sao không phải là F4? Tại sao lại là tam kiếm hợp bích.”
“Tiểu Cửu nhà ngươi từ lâu đã là Đại Cửu.” Quách Dục lắm mồm, thổn thức nói.
Trình Lập Phong đứng thẳng, ở bên cạnh nghe, nghiêng đầu nhìn xuống Haruhi, nói: “Trước đó đã tổ đội qua, khi đó Nguyên tiên sinh vẫn là Tiểu Cửu.”
“Tiểu Cửu?” Haruhi hiếu kỳ.
Quách mập tinh thần tỉnh táo, phổ cập kiến thức nói: “Lần đầu tiên bọn tôi gặp nhau, tại một phó bản châu Âu, Tinh khi đó là một chị gái cực đẹp, vác theo bụng bầu, dẫn theo một học sinh tiểu học, học sinh tiểu học kia chính là Nguyên tiên sinh, nói ra rất dài dòng. Tuy nhiên bây giờ trong đội ngũ có Haruhi, cũng có thể tổ F4.”
Nói xong câu cuối cùng ánh mắt Quách Dục chợt lóe lên, cười cười không nhiều lời.
Vốn là nói chuyện phiếm không dinh dưỡng, tán gẫu lung tung đến tầng mười tám, ba người một quỷ đi ra ngoài. Toàn bộ hành lang yên lặng, cửa phòng đóng chặt, không biết bên trong là người sống hay đã chết, hoặc là sống không ra sống chết không ra chết.
Trở về phòng, Quách mập mạp nói mệt, Trần Thải Tinh vội vàng nói: “Ăn cơm mệt mỏi hay là đi đường mệt mỏi, cậu đi tắm trước đi, đi tắm sớm rồi ngủ sớm.”
“Haiz, tắm rửa sạch sẽ tí nữa cũng dính bẩn, lại phải tắm tiếp.” Quách mập mạp lười biếng cử động.
Mọi người đều biết, buổi tối sẽ có một trận chiến đấu, tắm hay không cũng không quan trọng lắm.
“Tôi đi tắm trước đây.” Trình Lập Phong đứng lên đi vào phòng tắm.
Nguyên Haruhi nhắm mắt đuổi theo sau, đến cửa phòng tắm, Trình Lập Phong cười nhìn, thuận miệng nói: “Cậu còn muốn tắm cùng tôi hay hử? Không sao đâu.” Xoa nhẹ đầu bạn nhỏ, nói: “Cậu nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không mệt, tôi đứng ở cửa chờ anh.” Nguyên Haruhi nói.
Trình Lập Phong nhìn thấy ánh mắt lo lắng của đối phương, trong lòng ấm áp, cũng không phản đối nữa, đi vào phòng tắm.
Lần này tắm xong, gương trong phòng tắm cũng không xuất hiện chữ gì. Quách Dục đi vào nhìn, nói: “Tại sao tôi cảm giác như bình yên trước bão tố.”
“Cảm giác không sai đâu, sắp tới rồi.” Trần Thải Tinh cầm máy chơi game của Haruhi, thuận miệng nói một câu.
Chỉ còn vài tiếng nữa, đối phương có muốn liều mạng lên sàn cũng phải tận rạng sáng ngày mai. Chẳng biết thói quen kiểu gì, mà sức mạnh của mấy thứ âm khí này lại tăng lên gấp bội vào lúc rạng sáng như thế, vẫn luôn thích chọn thời gian này mà ra tay hại người.
Trò cậu chơi chính là Tetris, Trần Thải Tinh ngoài miệng nói, trong tay run lên, cục gạch rơi xuống.
“Chủ nhân, thua rồi.”
Trần Thải Tinh:…
Nếu là trước mặt con trai và Nguyên Cửu Vạn còn có thể không biết xấu hổ, ở trước mặt Haruhi, Trần Thải Tinh cũng không thể lười biếng được, lão Trình còn ở một bên cạnh nhìn cậu. Không thể làm gì khác hơn là đưa máy chơi game qua, nói: “Được, tính là tôi thua đi.”
“Tính cái gì chứ, gà thì có.” Quách Dục ở bên trong hô một câu.
Trần Thải Tinh: “… Quách mập, tăm mau lên tôi còn vào.”
Haruhi cầm di động lộ ra nụ cười nhạt, cậu yêu thích bầu không khí của team này, mọi người có thể tùy tiện nói chuyện phiếm với nhau, giận dỗi lẫn nhau, không có ác ý, như người một nhà.
“Cố lên, vượt qua chủ nhân của cậu.” Trình Lập Phong bên cạnh châm dầu.
Trần Thải Tinh:…
Cậu xem như đã biết, không phải Nguyên tỷ, địa vị của cậu sẽ xuống dốc không phanh. Sợ hãi~
Trần Thải Tinh cuối cùng cũng tắm xong, lúc tắm luôn cảm thấy trong gương có vật nào đó theo dõi cậu, cái đám chó má này. Đặc biệt là lúc cậu nhắm mắt chà bọt, trong phòng tắm bỗng nổi lên một cơn gió lạnh lẽo, không chỉ làm cậu nổi cả da gà, mà dường như có thứ gì đó ở phía sau tai.
Tắm rất không tự nhiên.
Trần Thải Tinh bình tĩnh dội xong bọt, nghĩ thầm có bản lĩnh chờ ta mở mắt ra thì mi đừng có chạy, mặt đối mặt với ta. Chờ cậu mở mắt ra, buồng tắm trống rỗng không có thứ gì, hơi nước nóng lan tỏa, nhìn mặt gương trơn bóng, có tiếng động phát ra.
Mười phần ghét bỏ.
Nửa đêm, tất cả mọi người đều ngủ say.
Trần Thải Tinh mở mắt, tự nhiên cầm cái ly bên giường rót nước nhấp một hớp, sau đó mơ mơ màng màng đi vào phòng vệ sinh. Đi xong, nước vọt lên, vừa ngẩng đầu, trong gương vốn không có thứ gì lại đột nhiên xuất hiện một loạt chữ bằng máu.
【 Tôi chết rất thảm.】
Phụp!
Đèn trong buồng tắm bị tắt.
Trời tối đen như mực, Trần Thải Tinh lấy đèn pin ra khỏi balo chơi game cũng vô ích, có điều cậu có kĩ năng của quỷ hút máu, không thèm để ý đêm đen hay là ban ngày, nhưng con quỷ này không hề biết.
La Tuyết nhìn thấy nam nhân này móc ra đèn pin cầm tay không sáng, trên mặt lộ ra nụ cười hung tàn, đêm nay cô sẽ báo thù cho mái tóc bị đứt của mình.
Vết máu chảy trên tấm gương, nhiệt độ trong phòng tắm trong nháy mắt bị giảm xuống.
Trần Thải Tinh mặc áo ngủ vào, ở đây lúc này giống như trời băng đất tuyết, khí lạnh bao phủ mọi nơi, giống như bước vào hầm băng hay kho đông vậy.
Cậu có nên giả bộ sợ sệt để tí nữa dụ quỷ nhỏ ra không nhở?
“…” Trần Thải Tinh trầm ngâm một giây, không biết phải diễn sợ hãi kiểu gì, cầm đèn pin cầm tay nói thầm gọi: “Quách mập, không ổn rồi, cậu vào với tôi tí đi.”
Đương nhiên là không có hồi âm.
La Tuyết lúc ẩn lúc hiện trong gương, đáy mắt không che giấu đắc ý, hưng phấn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen ướt chỉ còn một nửa của mình, môi hơi nhếch lên, nơi đây cô bày một kết giới nhỏ khiến người bên ngoài không thể nghe thấy.
“Tôi chết rất thảm…” La Tuyết yếu ớt nói.
Trần Thải Tinh: “…” Cuối cùng vẫn phải tỏ vẻ sợ hãi sao, cậu sớm không khống chế được muốn đánh người. Xem ra kế hoạch A không thể thực hiện được, chỉ có thể dùng vũ lực.
“Ngươi là ai? La Tuyết sao? Ngươi muốn làm gì?”
Đã biết rõ còn hỏi nhiều như vậy.
La Tuyết khi còn sống không hổ là minh tinh, giết chết người chơi cũng phải có cảm giác nghi thức. Gió thổi có chút lạnh, một mảnh đen kịt, trong gương hiện ra ánh sáng màu đỏ tươi lạnh lẽo, như muốn tìm đúng thời điểm, La Tuyết chậm rãi từ trong gương đưa móng tay nhuộm đỏ ra.
“Tôi chết rất thảm…”
Có mỗi câu đó thôi hả? Trong lòng Trần Thải Tinh muốn chửi bậy, không biết phải giả sợ kiểu gì, thẳng thắn nói: “Cô chết như thế nào? Oan có đầu nợ có chủ, cô tìm người…”
Lời còn chưa nói hết, toàn bộ buồng tắm càng thêm lạnh lẽo.
La Tuyết dường như bị kích động, cả người từ trong gương bò ra, vẫn mặc chiếc váy đỏ kia, có điều cả người đều là máu, tí tí tách tách kéo dài một đường, chậm rãi đến gần Trần Thải Tinh.
“Tại sao ta chết, ta rõ ràng đã mời kumanthong, ta bỏ ra nhiều tiền như vậy, pháp sư nói thứ này rất lợi hại, tại sao? Tại sao?” La Tuyết càng nói càng hận, tròng mắt đỏ rực, oán khí ngập tràn, “Ta vẫn chưa báo thù, vẫn chưa báo thù, vì sao lại chết, tại sao?”
Nếu là người chơi bình thường thì sẽ không chọc giận La Tuyết, để có thể dễ dàng thoát ra, mà Trần Thải Tinh là ai chứ, chị Nguyên là ai chứ, gặp chuyện bất bình đương nhiên là muốn ở lại, vì vậy rất tự nhiên mở miệng nói: “Bởi vì đầu óc cô có vấn đề, nói thẳng là ngu xuẩn!”
Làm gì chả được, việc gì phải đi theo con đường bàng môn tà đạo, muốn dựa vào huyền học thay đổi vận mệnh, Phật tổ uy tín trong nước nhiều như vậy cũng không đủ để ngươi cúng bái sao? Nhất định phải chạy tới thỉnh quỷ nhỏ, còn chưa được cầu siêu đầy đủ, ném nhiều tiền vào như thế, mệnh cũng mất.
Nói xem, tính âm mưu kiểu gì.
La Tuyết:…
“Ngươi nói ta ngu xuẩn, dựa vào cái gì nói ta như vậy.”
“Ngươi để cho ta nói.” Trần Thải Tinh lộ ra nụ cười chân thành của Nguyên tỷ.
Sau đó lệ khí của La Tuyết như được thêm buff, ra tay muốn hạ thủ với Trần Thải Tinh.
Bên trong tiếng leng keng leng keng vang dội.
Ở ngoài phòng tắm, ba người đã sớm tỉnh dậy. Quách Dục nhìn cửa phòng tắm, nghe động tĩnh, nói: “Không sao chứ? Có nên đi vào hỗ trợ không?”
“Giúp La Tuyết hở? Có khi nào chủ nhân đập chết ả luôn không?” Nguyên Haruhi ngập tràn lo lắng.
Đánh chết thì làm sao dụ quỷ nhỏ.
Quách Dục:??? Nghĩ cũng đúng.
Toàn bộ căn phòng bị Nguyên Haruhi hạ kết giới, ngoài cửa có thứ gì tới gần sẽ có gợn sóng, Haruhi cảm giác được, nói: “Đến rồi.”
Quách Dục dự định xem kịch hay vào giây cuối cùng, lập tức lập tức nằm bẹp ở trên giường giả bộ ngủ.
Nguyên Haruhi lập tức bối rối, Trình Lập Phong thấy thế, nở nụ cười, cảm thấy dáng ngủ của bạn nhỏ vẫn rất thú vị. Cửa phòng tắm mở ra, Trần Thải Tinh hoàn hảo không chút tổn hại đi ra, chỉ là trên người có thêm vài vệt máu, nhìn bộ dạng rất thảm.
“Được, Haruhi nhờ vào cậu.” Trần Thải Tinh ném tóc La Tuyết xuống đất, quay người tiến vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Nguyên Haruhi bỏ kết giới, mái tóc đen nhánh nhuốm màu hắc khí trên hành lang lao ra khỏi khe cửa.
Vật nhỏ bên ngoài đang đợi, nắm lấy mái tóc màu đen, cái đầu to đen lạ thường đã khô quắt nhìn chằm chằm cánh cửa kia. Rõ ràng là dáng vẻ của một đứa trẻ một hai tuổi, nhưng lại mang trong mình sự ác độc và thù hận.
Kẽo kẹt …
Cửa chậm rãi mở ra.
Bên trong im ắng bao trùm, tóc dài màu đen kéo dài tiến vào phòng tắm, bonus giọng của phụ nữ. Quỷ nhỏ nghiêng đầu, hé miệng lộ ra nụ cười, không có răng, đen thùi như một cái hố.
Bàn tay nhỏ bé gầy guộc chỉ còn da bọc xương đẩy cửa phòng tắm.
Ầm!
Cửa đóng lại.
Nguyên Haruhi bày kết giới. Nguyên bản ba người đang ngủ trên giường, từng người bắt đầu làm việc. Haruhi cùng lão Trình đi ra ngoài tìm người giám hộ quỷ nhỏ, Quách Dục ở lại ngoài cửa phòng tắm nhìn chằm chằm.
Trong phòng tắm.
Quỷ nhỏ nghiêng đầu, đầu của nó rất lớn, cần cổ gầy đuộc, dường như một giây sau cái đầu nhỏ ấy có thể rớt xuống.
Quỷ nhỏ này chết khi còn rất nhỏ, bị luyện chế phải hoàn toàn nghe lời chủ nhân sai khiến, sau đó người đổ máu dính mạng lại là đại boss, mà bản chất nó vẫn còn là quỷ nhỏ, đầu óc cũng chả mấy thông minh, không phân biệt được tốt xấu chính tà, tất cả đều dựa trên bản năng để giết người, hoặc tránh nguy hiểm.
Hiện giờ quỷ nhỏ cảm giác được có gì đó không đúng, muốn chạy cũng đã chậm.
Bên trong góc phòng tắm, La Tuyết bị dây đỏ trói gô như cái bánh chưng chất đống ở kia, miệng còn bị lá bùa bịt lại, phát ra âm thanh a ô đau đớn, khó chịu. Dây đỏ không còn, dấu ấn không dùng được, quỷ nhỏ là hư ảnh, không làm gì được, bản thể vẫn ở chỗ người giám hộ.
Cũng may là không chơi trò hai đánh một, Trần Thải Tinh cũng không tốn mấy sức, có điều thời gian càng ngày càng lâu, quỷ nhỏ hét lên một tiếng, thanh âm chói tai vang vọng khắp hành lang.
Trần Thải Tinh trong lòng xấu xa, cách cửa gọi: “Lão Quách, đỉnh đầu, đừng cho những thứ đó tiến vào.”
Cái đ*t, quỷ nhỏ này gọi tiếp viện!
Ở phòng đối diện, ba nữ người chơi vú em, chiều hôm qua hai người chơi nam đã chết, là bảy quái vật mà hắn biết đến.
Bên ngoài Quách mập mạp đem tủ chặn cửa lại, những thứ có thể kéo đều kéo lại, cửa đối diện dùng tốc độ sét đánh, nhanh chóng chạy sang đây, ầm ầm ầm phá cửa một bên gọi: “Cục cưng, đừng sợ mẹ tới cứu con.”
“Mẹ cái quần què, các ngươi thiếu nợ lão đấy.” Quách Dục chửi qua cửa, dùng thân thể cao lớn chặn tủ quần áo.
Mà rất nhanh càng nhiều vú em đến, ầm ầm ầm giống như muốn đập nát cả cánh cửa.
“Mở cửa nhanh, cục cưng