Editor: Nhật Hạ
Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn đi thế giới tu chân đón con trai và Tiểu Bạch. Chạy một chuyến đến Côn Lôn giới, Lâm Hân nhìn thấy sư phụ rất vui vẻ, đắc ý kể lại hành trình mấy ngày nay đã đi đâu chơi gì với Hắc Đản kể lại hết với sư phụ, y hệt như đang báo cáo bài tập về nhà.
“Không sao đâu, ta đã biết chuyện của Hỏa Linh Chi và Băng Liên.” Trần Thải Tinh nhìn tiểu đồ đệ, vẫn luôn ngăn nắp quy củ, chẳng trách tu vi lúc này lại rơi vào thế nghẽn cổ chai, nghĩ một hồi, mở miệng nói: “Lâm Hân, con hãy thử những việc mà mình chưa từng làm, không cần lúc nào cũng phải tuân theo quy củ như thế, nói không chừng tu vi sẽ có đột phá.”
Lâm Hân quy củ hành đại lễ xưng phải.
Trần Thải Tinh gật đầu, không còn gì căn dặn, bèn cùng Nguyên Cửu Vạn đi Hỏa Diệm Sơn.
Trong khu rừng ở Hoả Diệm Sơn, Bạch Long, Băng Liên, Hỏa Linh Chi, Sương đen, bốn giống loài vốn khác nhau đang chơi đùa thật vui vẻ. Hắc Đản vừa nhìn thấy ba ba, vui vẻ bay đến đâm đầu vào lồng ngực ba ba, làm nũng nói muốn ba ba.
Trần Thải Tinh: … Cứ xạo đi, đừng tưởng ba không thấy cái đứa mới vừa đùa vui đến quên trời quên đất là con.
Nhưng mà Trần Thải Tinh không vạch trần, hôn một cái lên khuôn mặt tròn trong của con cưng, không ngờ Hỏa Linh Chi đã tu thành hình người, còn là một thiếu niên xinh đẹp như vậy, không khỏi nhìn qua nhìn về thêm mấy lần.
“Tỷ tỷ, ngươi biến thành ca ca ta cũng nhận ra ngươi.” Hỏa Linh Chi vui vẻ nói, bị nhìn nhiều lần, cũng không tức giận, còn nói: “Ca ca, ngươi nhìn ta có chỗ nào không đẹp ta sẽ sửa lại cho ngươi xem.”
Trần Thải Tinh: … Đứa nhỏ này tại sao cũng là phường nhan khống.
“Không cần, ngươi bây giờ đã rất xinh đẹp rồi.” Chẳng trách Hắc Đản thích chơi cùng Hỏa Linh Chi.
Quay qua nhìn Băng Liên có Hư Vô Chi Lực, tu vi so với Hỏa Linh Chi còn vững vàng hơn, hai người, một người thì khi nóng lên sẽ bắn lửa tia lửa nóng đến chói mắt ra bốn phía, người còn lại lạnh như núi băng nở ra hoa sen, nhưng mà cả hai lại cực kì hợp nhau. Hai cây thực vật tu luyện tốt, Trần Thải Tinh cũng không có gì để nói. Bọn họ không quay về thành Hư Vô, Hắc Đản hỏi ba ba đi đâu chơi.
“Đi ăn đặc sản rừng núi đi.” Trần Thải Tinh nhớ tới huynh đệ Tô Đạt, Tô Nhạc.
Thôn của phó bản đèn lồng da người, giờ đã sửa lại đường quanh núi, một vòng lại một vòng, cảnh vật đã thay đổi rất nhiều so với lần đầu Trần Thải Tinh tới đây.
Làng bị bỏ hoang.
Mấy căn nhà gỗ nhỏ hai tầng đều bị rêu xanh dây leo phủ kín, đường đi mọc đầy cỏ dại cao tới đầu gối, mơ hồ nhìn ra được phó bản trong trí nhớ. Thôn bị bỏ hoang, quảng trường vẫn còn, từ đường thì tróc mái, dường như đã từng bị đốt cháy, không còn dáng vẻ âm u mục nát năm đó, cây liễu cũng không thấy nữa.
“Ba ba không có ai.” Hắc Đản cưỡi trên người Tiểu Bạch nói.
Trần Thải Tinh: …
Trước khi tới Hắc Đản đã leo khỏi người Tiểu Bạch, tuy rằng Tiểu Bạch rút nhỏ thân hình thành con rồng tí hon, thế nhưng nhìn Hắc Đản bay giữa trời, hẳn là sẽ dọa héo bất kì ai thấy được. Thế nhưng, trong thôn không có ai.
“Nhìn đằng trước.”
Từ đường nhỏ trong làng đi ra ngoài, ngay sau đó là đến đường lớn xi măng. Sau khi xe đến, Hắc Đản vừa nhảy xuống, Tiểu Bạch liền biến thành rắn còn nhỏ hơn vừa nãy, vòng quanh tay của Hắc Đản, Hắc Đản sờ sờ nói: “Cực cho Tiểu Bạch rồi.”
Tiểu Bạch dụi vào lòng bàn tay Hắc Đản.
Tình cảm cả hai cũng rất tốt. Trần Thải Tinh cũng không để ý.
Hắc Đản không như mấy đứa nhỏ bình thường, lớn lên từ vườn trẻ, được kết bạn, học tập tri thức cùng mấy bạn nhỏ khác… Hắc Đản học rất nhanh, lại không thể ngồi yên, hơn nữa cũng chẳng có đề tài chung với những đứa trẻ khác. Không thể bắt nó học nhạc thiếu nhi, Hắc Đản sẽ hóa quỷ dọa người ta chạy mất.
Trần Thải Tinh vốn đang lo lắng trạng thái tâm lý của con cưng, may là giờ đã có Tiểu Bạch làm bạn chơi cùng đem lại tuổi thơ cho Hắc Đản.
Đường lớn vây quanh thôn trên núi.
Đầu thôn có một tảng đá lớn khắc “Thôn Thánh Mẫu”, Trần Thải Tinh nhìn thấy tảng đá lớn khắc chữ im lặng một giây, quay đầu nhìn Nguyên Cửu Vạn, “Chắc không phải như em nghĩ đâu nhỉ?”
Nguyên Cửu Vạn không nói mà chỉ nhìn Trần Thải Tinh.
Trần Thải Tinh nhìn sang, thấy cách khối đá tầm mười mấy mét có tượng đá điêu khắc thánh mẫu – một cô gái tóc đen, bụng nhô lên, mặt lạnh nhưng lại có đôi mắt ấm áp.
Là thánh mẫu Nguyên Tinh.
Trần Thải Tinh: …
“Đùa quá trớn rồi.” Trần Thải Tinh chiêm ngưỡng tượng đá thánh mẫu, như nhìn thấy bản thân mình thời trẻ trâu, thoáng chút ngượng ngùng, nghĩ thầm thật may là lúc này cậu mặc đồ nam, sẽ không có ai nhận ra.
Thôn này sửa chữa rất nhiều, nhà nào cũng là nhà lầu, được tu sửa đẹp đẽ, hiện đại. Không giống như trước kia toàn đốt đèn dầu.
Xe ô tô không ngừng đi về hướng thôn, Trần Thải Tinh còn muốn thôn này mở rộng thêm với bên ngoài, vừa nhìn lại, thấy bên cạnh cửa thôn là một mảnh gỗ khắc – Thôn du lịch Thánh Mẫu.
Ờm, thôn du lịch Thánh mẫu.
“Đến giờ cơm rồi, kiếm gì ăn thôi.” Trần Thải Tinh quyết định, chừa cho Thánh mẫu chút mặt mũi.
Hắc Đản vừa đi vừa nhảy rất vui vẻ làm hai cái đuôi ngựa cũng đung đưa theo.
Tùy ý quẹo vào một căn nhà, lúc gọi món ăn, Trần Thải Tinh phát hiện bà chủ vẫn luôn nhìn cậu và Hắc Đản, cậu đang mặc đồ nam bụng cũng không lớn nên chắc sẽ không bị nhận ra đâu nhỉ?
“Cậu giống thánh mẫu thiệt á.” Bà chủ tươi cười vui vẻ nói.
Trần Thải Tinh nở nụ cười, bắt đầu diễn: “Có lẽ là do tôi và cô ấy đều có tâm địa thiện lương như nhau.”
Bà chủ: … Lần đầu tiên thấy có người tự khen mình như vậy.
Chờ cơm nước xong xuôi, Trần Thải Tinh hỏi về thôn du lịch Thánh Mẫu. Bà chủ nhiệt tình, chỉ vào lịch treo tường trong nhà, nói: “Đây chính là thánh mẫu nương nương, cậu xem có phải là rất giống cậu không.”