Editor: Maris
Ánh trăng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào.
Thân hình của nữ quái vật to lớn, làn da dưới ánh trăng trở nên trong suốt được bao quanh bởi một tầng ánh sáng vàng nhạt, nhìn kỹ thì chính là những mảnh vảy, được dán vào từng lớp từng lớp, trên thái dương có một đôi sừng trâu, sau lưng có một cái đuôi dài nhỏ rũ xuống, trên mặt sàn đảo qua đảo lại.
“Ta nhìn thấy ngươi rồi.”
“Không cần trốn, ta biết rõ ngươi đang ở đâu.”
Quái vật dùng đuôi mở cửa tủ treo quần áo trong phòng, phát ra tiếng cười hung ác, “Bé cưng, nếu không ra ngoài ta sẽ lột da của ngươi ra, đập nát xương của ngươi sau đó biến ngươi làm thành đồ trang trí trong phòng của ta.”
Không có tiếng đáp lại.
Nữ quái vật bạo lực phá nát cửa tủ, cái đuôi mọc đầy gai ngược quét qua hai lần trong tủ, bên trong trống rỗng không có thứ gì, giọng nói cao lên, “Ta biết ngươi đang ở đâu.” Đôi mắt khổng lồ nhìn quanh gian phòng một vòng, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, lộ ra mỉm cười.
“Bé cưng, ngươi tới số rồi.”
Trần Thải Tinh ở bên trong căn phòng nhỏ thở nhẹ, con quái vật đi đến hướng đối diện với cậu, không biết có thấy hai người hay không nữa. Bên tai là tiếng đập phá cùng tiếng cười to dụ dỗ, đe dọa của những con quái vật ở mấy phòng khác.
“Ha ha ha ngươi không thoát được đâu.”
“Ta biết ngươi đang núp dưới giường.”
Có người chơi bị dọa đến mức gào khóc, Trần Thải Tinh nghĩ thầm người chơi này sắp bị phát hiện rồi, quả nhiên một giây sau vang lên tiếng rít gào của nữ người chơi: “A a a a!!! Đừng giết tôi, đừng ăn, đừng ăn tôi!”
Nữ quái vật trong phòng sải bước về phía cửa.
Đã phát hiện cậu và Tiểu Cửu.
Bên tai vẫn là tiếng của nữ người chơi: “Cầu xin ngươi … ”
Trần Thải Tinh ánh mắt lộ ra trầm tư, một tay đưa ra xoa tóc Tiểu Cửu để động viên. Xuyên qua khe hở, đuôi của nữ quái vật quét qua, Trần Thải Tinh ôm Tiểu Cửu trốn ra phía sau, cửa phòng bị đánh thành một lỗ to.
“Tìm ra rồi, bé cưng đang trốn ở chỗ này.” Tiếng của nữ quái vật vang lên ở cửa, thân hình to lớn khom người chui vào, chỉ vào được nửa người, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm hai người trốn ở góc, phát hiện người dính vết máu của ả không phải là Trần Thải Tinh, bất mãn nói: “Ngày hôm nay trước tiên là ăn em trai của ngươi đi, Nguyên Cửu đúng không? Bé con, lại đây đi nào, để ta có thể nhìn ngươi rõ một chút.”
Trần Thải Tinh thở gấp bên tai của Tiểu Cửu, nhanh chóng trốn vào trong góc.
Hành động này khiến cho con quái vật tức giận, nó cố gắng chen toàn bộ cơ thể vào cái lỗ nhỏ, cửa gỗ bị nứt ra, toàn bộ cơ thể của quái vật đã chui vào, một bên gọi: “Nguyên Cửu, Nguyên Cửu bé cưng mau nói chuyện đi nào.”
Gian phòng nhỏ hẹp giờ đây tràn ngập mùi tanh hôi của con quái vật.
Trần Thải Tinh ôm thật chặt Tiểu Cửu nhích sang hướng giường lớn, bọn họ bị dồn tại một góc tối, móng tay sắc bén của con quái vật mò vào, tức giận hét lớn: “Nguyên Cửu, Nguyên Cửu, nếu ngươi không lên tiếng thì ta sẽ giết chết chị của ngươi.”
Tiếng hét của con quái vật quá lớn, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng gào khóc của nữ người chơi và con quái vật ở phòng cách vách.
“Tô Manh Manh sao?”
“Là tôi, ngươi đừng giết … ”
Một tiếng răng rắc vang lên, như tiếng hàm răng sắc bén nuốt lấy cái gì đó, sau đó là âm thanh máu tươi văng ra tung toé, cuối cùng không nghe thấy tiếng của Tô Manh Manh nữa.
Trong nháy mắt, nữ quái vật bắt được chân của Tiểu Cửu, thời gian giống như dừng lại, một tiếng rống đầy phẫn nộ, không cam lòng vang lên. Trần Thải Tinh không khách khí chém ngang móng vuốt của đối phương, ôm Tiểu Cửu đứng lên, lạnh lùng nhìn vào mắt của nữ quái vật.
“Đồ súc sinh.” Mới vừa rồi còn gọi bọn họ là bé cưng, Trần Thải Tinh sớm đã muốn mắng vào mặt rồi.
“Còn về trò chơi ngày mai, ta muốn … ”
“Im mẹ mày đi.” Trần Thải Tinh ngắt lời dọa nạt của con quái vật, mắng thẳng vào mặt nó: “Lớn lên xấu xí như vậy, không tư cách cùng chị đây nói chuyện, cút nhanh lên, đừng có đây làm bẩn mắt ta.”
Nữ quái vật không cam lòng, hung ác nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh, Trần Thải Tinh cười lạnh một tiếng, có bản lĩnh thì đêm nay ngươi giết chết ta xem.
Bên ngoài bây giờ như bữa tiệc máu me, con quái vật đang nhấm nháp Tô Manh Manh phát ra từng tiếng nhai nuốt thỏa mãn, còn có bầy linh cẩu vây quanh kêu gào, vẫy đuôi cầu xin chỉ để được ăn một khúc xương còn sót lại.
Nữ quái vật rời đi.
Trò chơi mỗi ngày giết một mạng đã kết thúc.
Tiếng mưa lớn gió rền ngoài thuyền đã dừng lại, điện cũng đã trở lại, cảm giác cứ như mới đi dạo một vòng ở quỷ môn quan rồi may mắn được cứu sống. Nhưng tất cả những người chơi đã trải nghiệm qua buổi tối kinh khủng như đêm nay đều biết rằng những căn phòng sáng sủa và xa hoa này chỉ là một khoảng thời gian giải lao yên bình ngắn ngủi mà thôi.
Cửa nhỏ nát bét cũng không thể nào phục hồi lại, Trần Thải Tinh ôm Tiểu Cửu đi ra, nghĩ trong lòng hẳn là năm giờ sáng hôm sau, trên thuyền tất cả mọi thứ đều trở về như bình thường.
Phải mau chóng đi ra ngoài.
Trần Thải Tinh xoa tóc Tiểu Cửu hỏi, “Có sợ hay không?”
“Không sợ, em có anh ở đây.” Tiểu Cửu dựa vào lồng ngực của Trần Thải Tinh nói.
Trải qua một hồi sinh tử đứa trẻ này sao có thể không sợ cho được, Trần Thải Tinh mang theo Tiểu Cửu xả nước nóng đi tắm, bây giờ cậu đang vật lộn trong đầu, nhất định phải giết chết lũ quái vật này.
Khoảnh khắc vừa nãy, nếu người bị giết không phải là Tô Manh Manh thì Tiểu Cửu chắc chắn sẽ bị giết.
“Ngủ một chút đi, buổi tối có nhiều việc phải làm lắm.” Trần Thải Tinh xoa mặt Tiểu Cửu, nói.
Nguyên Cửu Vạn chui vào lồng ngực của Trần Thải Tinh, không hề biết xấu hổ mà ăn đậu hủ.
Ngoài phòng sóng yên biển lặng, hiệu quả cách âm đã trở lại.
Trần Thải Tinh cứ nghĩ chính mình sẽ không ngủ được, nhưng khi ôm Tiểu Cửu, cơ thể đứa nhỏ mềm mềm ấm áp như lò sưởi, rất nhanh làm cho cậu cũng bước vào mộng đẹp.
Trời vừa sáng, phòng tiệc lầu hai lại vang lên tiếng nói chuyện, cười đùa náo nhiệt.
Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn tỉnh lại, nhanh chóng thay quần áo, lúc đi ra ngoài hành lang gặp phải bốn người Vương Tiêu Tiêu và Ngưu Khánh Phong, Vương Tiêu Tiêu đang nói chuyện với Ngưu Khánh Phong.
“… Các người nghĩ các người cứ kè kè như vậy là có thể hít được gì từ tụi này hả.” Vương Tiêu Tiêu không kiên nhẫn nói.
Ngưu Khánh Phong: “Thảm kịch đêm qua cô cũng nhìn thấy rồi đó, chúng ta cần phải liên minh lại.”
“Cái này là do anh muốn đào manh mối từ chúng tôi thì có.” Vương Tiêu Tiêu kéo Từ Hồng Hồng muốn rời đi, lười cùng Ngưu Khánh Phong nói nhảm, liền nhìn thấy Trần Thải Tinh, “Chị Nguyên Tinh, Tiểu Cửu.”
Ngưu Khánh Phong liếc nhìn hai người một lớn một nhỏ, nói: “Thế thì nhiều người quá rồi.”
“Không hề chung đường.” Trần Thải Tinh nói xong, nhìn thấy có vẻ Ngưu Khánh Phong còn muốn hỏi cái gì đó, cười híp mắt nói thẳng: “Chúng ta muốn đi xuống dưới đáy thuyền, nếu như anh là có can đảm đi theo, thì tôi cũng hoan nghênh.”
Đã ba ngày trôi qua trên thuyền, nhóm oldbie cũng đã nắm sơ lược tình hình chung trên thuyền, tự nhiên biết rõ dưới đáy có gì. Ngưu Khánh Phong không ngờ người phụ nữ có thai này gan lớn như vậy, bỗng trở nên bối rối, nở nụ cười cứng ngắc, hắn thật sự không dám đi xuống.
“Các cô đi đi, chú ý an toàn ha.” Ngưu Khánh Phong khách khách sáo nói.
Trần Thải Tinh không để ý, mang theo Tiểu Cửu đi xuống cầu thang, tránh hướng phòng tiệc.
Ngưu Khánh Phong thu ánh mắt nhìn cậu lại, cười cười thăm dò nói: “Hai người các ngươi cùng Nguyên Tinh lập thành một đội à? Như vậy, thực lực nhóm chúng tôi cũng không kém, tình huống đêm qua nguy hiểm như vậy, chúng ta có thể trao đổi kế sách, như vậy có thể ra ngoài sớm một chút rồi…”
Màu bạc của ánh trăng soi chiếu sáng chiếc thuyền lớn.
Một lớn một nhỏ nhanh chóng đi đến cầu thang dẫn xuống phía dưới, lần trước đi xuống, Trần Thải Tinh nhớ con đường này không có chút ánh sáng nào cả, nhưng Tiểu Cửu cảm nhận phương hướng rất tốt, hai người hợp tác, rất nhanh đã đi đến tầng dưới.
Hành lang đen kịt, không có một chút tiếng động nào, hoàn toàn yên ắng.
Trần Thải Tinh móc ra đèn pin cầm tay, chiếu sáng, kéo Tiểu Cửu nhanh chóng chạy qua hành lang, đẩy cửa lớn ra.
“Mỗi người một bên.” Tuy rằng Colin năm giờ mới có thể trở về, nhưng Trần Thải Tinh vẫn cảm thấy cậu phải tranh thủ thời gian.
Hắn và Tiểu Cửu bắt đầu lục soát gian phòng. Không hề để ý rằng cánh cửa hé mở sau lưng bọn họ, đang từ từ chậm rãi đóng lại.
“Đã tìm được chưa? Tiểu Cửu.” Trần Thải Tinh hỏi. Ở bên này cậu bới tung hết tất cả các tủ, đến cả thảm lót giường cũng đều kiểm tra rồi, không có gì hết.
“Không có ạ.”
Cả gian phòng rất lớn, cách bố trí so với phòng suite không khác nhau mấy, nhưng chỉ có một phòng ngủ chính. Trần Thải Tinh thậm chí ngay cả ổ chó của quái vật cũng tìm qua một vòng, không phát hiện ra gì hết. Thời gian dần trôi qua, tim của Trần Thải Tinh hoảng loạn đập mạnh không ngừng, cậu quét mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, hiện tại còn chưa đến hai giờ, nhưng cảm giác bất an này càng ngày càng lớn.
“Không tìm nữa, chúng ta cứ ra ngoài trước đi.” Trần Thải Tinh đã quyết định.
Hai người đi tới phòng khách, cánh cửa ban đầu hé mở đôi chút giờ đây đã đóng chặt, lòng hơi hồi hộp một chút, dự cảm xấu của Trần Thải Tinh tăng mạnh, cậu kéo cửa ra, tay năm cửa cửa không hề xê dịch tí nào, mạnh mẽ khóa chặt.
“Anh ơi, cửa bị khóa rồi a.” Nguyên Cửu Vạn đẩy cửa ra, bên ngoài vang lên tiếng sột soạt rất nhỏ.
Trần Thải Tinh phút chốc nghĩ tới tình huống xấu nhất: “Khóa rồi thì chúng ta mau đi kiếm chỗ trốn đi, sáng sớm ngày mai rồi tìm cách trốn ra …” cậu còn chưa nói hết, sắc mặt chợt biến, bởi vì cậu nghe thấy tiếng gầm của quái thú, mơ hồ có thể nghe đến tiếng bước chân đi nhanh về phía này.
Quái vật đã quay trở lại.
Phải bình tĩnh. Cậu còn có kẹo đạo cụ, chỉ cần Colin không trở về là được rồi.
Trần Thải Tinh nhìn quanh phòng một vòng, tiếng bước chân vội vã càng ngày càng gần, ngay lấp tức ôm lấy Tiểu Cửu trốn vào trong tủ. Rất nhanh, tiếng bước chân càng ngày càng gần. Âm thanh dừng lại trước cửa, con quái vật rống kêu một tiếng, hai cánh cửa từ từ mở ra.
Xuyên thấu qua khe hở, Colin mình người đầu quái vật đứng ở cửa, vỗ tay một cái, cả phòng bỗng sáng rực lên.
Ở trong tủ, tim Trần Thải Tinh đập nhanh, không ngờ Colin từ yến hội trở về, càng bởi vì Colin sờ đầu của con quái thú bên cạnh một cái, sát ý nồng nặc nói: “Tìm thứ trốn bên trong.”
Mũi con quái thú giật giật, rất nhanh xác định rõ phương hướng, nhanh chóng chạy tới trước cửa tủ.
Trần Thải Tinh mắng một câu thô tục, tựa như cùng lúc cửa tủ mở ra, cậu nhanh chóng ném một viên kẹo về phía góc phòng, một tay kia móc ra hoa hồng.
Còn nước còn tát.
Quái vật Colin nguyên bản ánh mắt mang theo sát ý tàn nhẫn lúc nhìn thấy hoa hồng, cả người bỗng trở nên nhu hòa, lộ ra vẻ mặt dịu dàng chân thành nói: “Thân ái… ”
“Chị ấy không phải là thân ái của ngươi.”
Tiểu Cửu không biết bị chạm mạch chỗ nào, thở phì phò xoa thắt lưng chạy tới đỡ eo nói: “Ngươi không cần nói gì hết, đi qua một bên.”
“Được, vị hôn thê yêu dấu.” Colin nói xong, đứng qua một bên.
Trần Thải Tinh chú ý thấy mấy cánh hoa hồng bắt đầu khô héo, vật phẩm này thế mà chỉ có thể sử dụng một lần!!! Lại không xài được lâu, nhanh chóng kéo tay Tiểu Cửu, vừa chạy trốn vừa nói: “Colin, anh đi lên giường ngủ một chút đi.”
Hai người vừa chạy ra khỏi phòng, tiếng sột soạt vang lên càng lớn. Trần Thải Tinh quay đầu lại nhìn lên phù điêu cửa chính bỗng sửng sốt một chút, trong phòng ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi xuống, bên trong bụi hoa hồng gai phát ra ánh sáng màu vàng…
Cậu không kịp nhìn nhiều để xác nhận có phải là chìa khóa hay không, bởi vì những cánh hoa trong tay đã bắt đầu rụng dần.
“Đi thôi.”
Trần Thải Tinh kéo Tiểu Cửu chạy thật nhanh, phù điêu động vật hai bên hành lang cũng thoả thích cùng cậu chạy trốn, mãi đến khi chạy đến vách tường cuối cùng, đám động vật nhỏ này đứng tại chỗ cũ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người.
Chạy một hơi lên đến lầu hai, toàn bộ hoa hồng trong tay đã khô héo, cánh hoa rơi xuống hết.
Ở phòng tiệc, bọn quái vật đang nói đùa vui vẻ, mãi đến tận cho đến khi một tiếng gầm đầy giận dữ vang lên, bọn quái vật dừng uống rượu, cười nói: “Colin quái thú, không bắt được con mồi sao?”
” Lá gan con mồi này quá lớn, nên sớm một chút ăn sạch nó đi.”
“Tôi cũng muốn, có điều như vậy là phá hủy quy tắc của con thuyền này.”
Trần Thải Tinh không muốn tiếp tục nghe, nhanh chóng đi đến gian phòng ở lầu ba, linh cẩu ở cửa chăm chú nhìn chằm chằm cậu chảy nước miếng. Trần Thải Tinh nắm Tiểu Cửu tay bình tĩnh đi qua, ầm một cái, đóng cửa lại.
Ngay khoảnh khắc cậu đóng cửa kia, quái thú đã chở Colin đến phòng tiệc.
Trở về phòng, Trần Thải Tinh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến điều mà bầy quái vật kia vừa mới nói, các quy tắc trên chiếc thuyền này hẳn là sẽ bảo vệ người chơi. Càng hoặc là nói bọn họ hiện tại đang ở bên trong thế giới sơ cấp, điều kiện tử vong tương đối nghiêm ngặt hơn, như quy tắc của thế giới này chính là săn giết vị hôn thê, một ngày chỉ giết một người, trừ khi người chơi dẫm mìn, đụng trúng lúc quái vật đang đại khai sát giới bên ngoài, thì những thời gian khác bọn họ đều là an toàn.
Trừ khi đụng phải lúc Colin là quái vật.
Thời điểm trốn trong tủ, Colin cùng quái thú nói chuyện giọng điệu mang theo sát ý hung ác.
“Anh ơi, an toàn rồi.” Nguyên Cửu Vạn ngước mặt lên ngoan ngoan nói.
Trần Thải Tinh lúc này mới phát hiện câu siết chặt tay của Tiểu Cửu, buông tay ra, lòng bàn tay Tiểu Cửu đều trở nên hồng hồng đỏ đỏ, không khỏi lấy lại tỉnh táo, áy náy nói: “Có đau hay không? Đều đỏ hết cả rồi.”
“Vậy anh thổi thổi một chút đi.” Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn đưa lòng bàn tay đỏ hồng ra.
Trần Thải Tinh nở nụ cười, nâng bàn tay nhỏ của Tiểu Cửu tiểu tay thổi thổi. Một đêm ly kỳ như vậy xảy ra, hai người chạy đến mồ hôi nhễ nhại, lập tức vọt vào phòng tắm