Editor: Kuri
Những người chơi trong lòng đầy hi vọng phóng ánh mắt đến trên người Trần Thải Tinh, nếu Trần Thải Tinh không nói ra manh mối chính là tội nhân! Nếu cậu tìm được gì đó, tại sao không nói cho mọi người, tại sao lại muốn nhìn mọi người đánh mất đi mạng sống?
Ngưu Khánh Phong nở nụ cười, “Nguyên Tinh, cô giúp mọi người một chút đi, biết được cái gì thì nói ra … “
“Tôi đã từng đi xuống sao?” Trần Thải Tinh nghĩ thầm anh làm đóa sen trắng, đừng trách tôi trở thành vừa sen trắng vừa trà xanh. Cậu giả vờ bày ra khuôn mặt hồ đồ mờ mịt, ôm tim, dịu dàng yếu đuối nói: “Tôi là một phụ nữ có thai, mang theo em trai, nào có lá gan lớn như vậy dám đi xuống, có chuyện gì xảy ra liền một xác hai mạng.”
Cậu sờ bụng mình, điềm đạm đáng yêu, hai mắt dịu dàng tràn đầy nước mắt, cắn môi nói: “Anh nói phía dưới là nơi ở của quái vật, bảo tôi đi xem xem, mà tôi đi tới một nửa đường thì Tiểu Cửu kêu sợ, bụng tôi cũng không thoải mái nên quay lại.”
“Chị ơi, tối đen thui rất đáng sợ, người xấu còn bảo chúng ta xuống, anh ta là cố ý hại chúng ta.” Nguyên Cửu Vạn cất giọng non nớt sạch sẽ đơn thuần.
Trần Thải Tinh sờ đầu Tiểu Cửu, nghĩ thầm đồ vô đạo đức, đàn ông sức dài vai rộng như ngươi mà dám đẩy tôi và Tiểu Cửu vào thế bí sao?
“Tôi chính là một thân hai mạng, nếu biết đến cái gì còn muốn nhờ mọi người giúp tôi một tay. Chỉ là không nghĩ tới có người lại lấy chúng tôi một người phụ nữ mang thai và một đứa nhóc làm bia ngắm, Ngưu Khánh Phong, lời anh vừa mới nói kia là có ý gì? Nghĩ muốn làm cho mọi người cô lập tôi, muốn hại chết tôi sao? Anh thực sự là tâm địa độc ác, có còn biết xấu hổ hay không?” Trần Thải Tinh mắng.
Người chơi vừa nghe lý trí quay lại một chút, Nguyên Tinh nói đúng, một phụ nữ có thai bụng to như cô coi như dù có lớn gan lớn mật tìm thấy đầu mối gì, nhưng leo lên leo xuống không tiện, không thể giấu giấu diếm diếm, việc đi lại tốn sức vẫn phải là dựa vào đàn ông, ngược lại là mấy câu Ngưu Khánh Phong một tên đàn ông cao to đen hôi mới vừa nói kia rất có vấn đề.
“Không phải, tôi không có, tối hôm qua tôi tận mắt thấy cô …” Ngưu Khánh Phong vội vã biện giải, không nghĩ tới Nguyên Tinh mới nói hai ba câu mà mọi người dĩ nhiên đều tin cô ta.
Vương Tiêu Tiêu trực tiếp cắt ngang: “Lúc rạng sáng chúng tôi đi nghe trộm manh mối, bị quái vật phát hiện, Ngưu Khánh Phong lôi kéo tôi chặn quái vật. Cũng may mà tôi mạng lớn, nếu ai không sợ chết, có thể cùng Ngưu Khánh Phong hợp tác.”
Mọi người nhìn Ngưu Khánh Phong bằng ánh mắt đề phòng, có người chất vấn: “Ngưu Khánh Phong anh chừng nào thì biết đến gợi ý chơi trốn tìm của trò chơi?”
“Đúng vậy, anh nói sau đó biết đến, tối hôm qua giết người hỗn loạn như vậy, ai có thể nghĩ tới sẽ là chơi trốn tìm?”
Càng nghĩ càng không đúng, “Ngưu Khánh Phong anh đây là muốn tay không ôm manh mối sao, chúng tôi nói nhiều như vậy, tại sao anh không nói ra phát hiện của anh?”
Ngưu Khánh Phong không nghĩ tới tâm tình của mọi người cuối cùng lại phát tiết ở trên người gã, giải thích nói: “Tôi biết không nhiều, buồng lái trên tầng có vấn đề, cửa bị khóa cần tìm chìa khóa … ”
“Cái này có người nào mà không biết? Sự tình mọi người đều biết.”
“Đúng vậy anh còn chưa nói về vụ chơi trốn tìm, làm sao anh biết.”
Mọi người hợp tác cùng Ngưu Khánh Phong vây quanh gã, Ngưu Khánh Phong bị hỏi đến sứt đầu mẻ trán, xuyên qua khe hở của đám người, nhìn thấy cách đó không xa người phụ nữ có thai hai tay vòng qua ngực, nhíu mày hướng hắn cười lạnh.
Ngưu Khánh Phong: ĐCM!
Trần Thải Tinh không muốn cùng người như Ngưu Khánh Phong lãng phí thời gian, rạng sáng cậu đi xuống dưới phòng của Colin, cùng quái vật mặt đối mặt, nhất định sẽ làm đối phương tức giận, lại không nghe thấy manh mối trò chơi, ngày hôm nay của cậu hẳn rất nguy hiểm.
Nhất định phải nhanh chóng đi ra.
“Chị ơi, chị đang suy nghĩ gì?”
“Suy nghĩ làm sao lấy được chìa khóa.”
Chìa khóa nhất định phải chờ buổi tối phù điêu trên tường di chuyển mới có thể lấy, Trần Thải Tinh nghĩ đến quái vật Colin năm giờ sau khi biến thân sắc mặt có chút tái nhợt, xem ra là bị cả chiếc thuyền làm tiêu tốn sức lực, Colin vào lúc này tương đối suy yếu. Thời điểm lấy chìa khóa tốt nhất là vào trước năm giờ.
Kỳ thực thời điểm Colin ở hình người ngủ say cũng được, nhưng Trần Thải Tinh sợ đạo cụ hoa hồng đối với hình dáng người của Colin không có tác dụng, chỉ có tác dụng với quái vật Colin.
Vì lý do an toàn, nên ra tay trước lúc 5h một chút.
Trần Thải Tinh tính toán thời gian, hành lang vẫn còn cãi nhau, Ngưu Khánh Phong bị bức ép đến góc tường, thoạt nhìn rất đáng thương, trong lòng Trần Thải Tinh lại không hề đồng tình chút nào, nếu như cậu không phản kích, người bị vây quanh ở góc tường bức cung chính là cậu và Tiểu Cửu.
“Các vị vị hôn thê, Colin tiên sinh mời mọi người dùng cơm trưa.” Quản gia không biết xuất hiện từ lúc nào, âm thanh rất lớn, át đi tiếng ồn ào.
Toàn bộ trên hành lang một giây trước còn ầm ĩ như chợ, một giây sau đã yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng hít thở.
Manh mối chơi trốn tìm đã lộ ra, liên tục hai ngày chơi, hiện tại lời nói bên tai của quản gia chính là bùa đòi mạng, ai cũng sẽ không đơn thuần xem việc Colin mời khách đơn giản trở thành lời mời ăn cơm trưa.
Quản gia tựa hồ rất thích nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của người chơi, hơi khom lưng nở nụ cười chân thành, “Mời các vị tiên sinh tiểu thư nhất định phải đến đúng thời điểm, nếu có người đến muộn … tôi tin là các người sẽ không muốn biết kết quả đâu.”
“Ồ?” Trần Thải Tinh nhíu mày, “Tôi rất hiếu kì không đi sẽ có kết cục gì, nói một chút coi.”
Tất cả người chơi đồng loạt quay sang.
Quản gia giả bộ uy hiếp đe dọa người chơi rất thỏa mãn, một giây sau liền bị chất vấn, gân xanh trên mặt co giật, lạnh lùng nói: “Ngài sẽ không muốn biết … ”
“Không, tôi rất muốn biết.” Trần Thải Tinh giờ khắc này không khác gì bậc thầy biện luận.
Làm cho quản gia biểu tình mất khống chế, “Ngài không muốn biết, kết cục không phải … ”
“Hóa ra ông cũng không biết không đi kết cục như thế nào, đứng trước mặt tôi giả bộ cái gì.” Trần Thải Tinh gắt gỏng, chị đại nhíu mày, lạnh lùng nói: “Phiền nhất là mấy kẻ súc sinh cáo mượn oai hùm như thế này, cút đi.”
Cả người quản gia trưng ra bộ dáng mất khống chế, cố gắng nhịn xuống, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh, giống như là muốn nhào tới xé nát cậu.
Trong lòng đều rõ ràng thân phận, Trần Thải Tinh cũng lười đóng kịch với đám linh cẩu, vừa thấy tất cả mọi người nhìn hắn, lười biếng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì các anh chị em, nên sắp xếp gọn gàng, sống không được bao lâu, chúng ta phải mặc bộ váy thật xinh đẹp đến chỗ hẹn, chết cũng dễ nhìn một chút…”
Mọi người:???
Vốn cho là người phụ nữ có thai Nguyên Tinh này giả heo ăn hổ là người thật tàn nhẫn, sau đó lại phát hiện mình suy nghĩ nhiều. Người phụ nữ có thai này thực sự là ngu xuẩn, đều lúc nào rồi, còn muốn trang điểm quần áo đẹp đẽ, xem ra vẫn là Ngưu Khánh Phong càng có vấn đề.
Trần Thải Tinh mang theo Tiểu Cửu trở về phòng, ầm một tiếng đóng cửa lại.
Người chơi bên ngoài không còn tâm tư lại ầm ĩ, trở về phòng của mình, nơm nớp lo sợ chuẩn bị chờ đợi giờ ngọ đến hẹn.
Vương Tiêu Tiêu tâm lý bất an, muốn đi hỏi một chút Trần ca có chuẩn bị cái gì, Từ Hồng Hồng cũng cùng đi, gõ cửa, cúi đầu xuống nhìn là Nguyên Cửu Vạn mở cửa.
“Chị em đâu?”
“Chị ấy đang đổi váy.” Nguyên Cửu Vạn che ở cửa, liếc nhìn Từ Hồng Hồng, “Có chuyện sao?”
Từ Hồng Hồng đáy mắt mang theo sự hoài nghi, đã lúc nào rồi, cô không tin Nguyên Tinh thật sự đang chỉnh đốn thay quần áo. Còn chưa lên tiếng, liền thấy Nguyên Tinh mang theo hai cái váy đi ra, một bên hỏi: “Tiểu Cửu, cái nào nhìn đẹp hơn, chị thấy màu hồng phấn hình như ổn hơn… ồ, mấy cô cũng ở đây à.”
“Chị, chọn cái màu xanh lam bên cạnh, có điểm sao nhỏ.” Nguyên Cửu Vạn dựa trên thẩm mỹ của bản thân mà đề nghị. Đúng là thẩm mỹ của thẳng nam, màu hồng phấn chẳng có chỗ nào dễ nhìn.
Trần Thải Tinh so sánh hai cái váy trong tay, cảm thấy dường như là màu xanh lam đẹp hơn thật, nói: “Vậy thì chọn xanh lam. Mấy cô có chuyện gì? Nếu là hỏi manh mối, mấy cô còn không biết, làm sao tôi biết được, chờ vận may đi.”
Từ Hồng Hồng vừa nghe hai chữ vận may, ánh mắt sáng lên, nói: “Vậy chúng tôi đi trước nha chị Nguyên, không quấy rầy chị thay quần áo.” Trong tay cô hiện tại có hai lá bài tẩy, thời điểm đó chơi trốn tìm thì sử dụng đao cụ vận may, hi vọng người thắng trò chơi không phải cô là tốt rồi, nếu không thành công còn có hoa hồng.
Hai người vừa đi, Trần Thải Tinh cầm váy màu xanh lam đi thay, vừa đi vừa nói thầm: “Có phải là còn phải làm tóc không? Phải đẹp hơn nữa mới nổi bật hơn đám kia được…”
Nguyên Cửu Vạn:… Anh à anh đã đẹp lắm rồi.
Trần Thải Tinh nghiêm túc trang điểm, nhưng tất cả mọi người không tin, hoặc là hoài nghi Trần Thải Tinh trong tay nắm chắc bài mới dám như thế, ngoại trừ Nguyên Cửu Vạn.
Manh mối không có, đạo cụ đạo cụ chỉ còn kẹo, nếu chưa đến thời điểm, chỉ có thể tới đâu hay tới đó.
“Trước tiên về mặt khí thế phải trấn áp được quái vật một phần.” Trần Thải Tinh vì mình mặc váy mà viện cớ.
Nguyên Cửu Vạn nhìn cậu vui vẻ trang điểm, nhóc tin, nếu bàn về mặt khí thế quả thật là có thể chèn ép đối phương.
Rất nhanh giờ ngọ đã đến, từng cánh cửa trên hành lang vang lên âm thanh quản gia gõ cửa nhắc nhở.
“Tiểu thư thiếu gia, nên đến chỗ hẹn rồi.”
Phòng ăn vang lên tiếng nhạc tao nhã, bàn ăn dài được che kín bằng những món ăn hấp dẫn phong phú.
Colin ngồi ở vị trí cao nhất trên bàn ăn, một thân trang phục chỉn chu lịch sự, có điều trên mặt không có biểu tình gì, cùng sự nho nhã phong độ của gã ở ngày thứ nhất hoàn toàn tương phản.
Lúc người chơi đến, Colin ngồi ở trên ghế vẫn chưa đứng dậy, đến cả lễ tiết của một quý ông cũng lười ngụy trang, nhìn về phía những người chơi, lạnh giọng ra mệnh lệnh: “Ngồi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng run lên, nhưng không dám không nghe, có người chơi chọn lấy ghế tựa xa nhất ngồi xuống. Mọi người vừa thấy, thầm mắng người này đúng là khôn lỏi, chọn chỗ ngồi trước thật nhanh, cách Colin càng xa càng tốt.
Mười lăm người chơi, đã chết hai người, còn lại mười ba người, ghế tựa vị trí vừa vặn mười ba chỗ. Mọi người ngồi xong, phát hiện còn để trống hai cái ghế tựa, chính là cách Colin hai bên trái phải gần nhất.
“Ai không tới?”
“Nguyên Tinh, cùng em trai của cô ta.”
“Không phải chứ, vừa nãy còn cứng rắn lắm mà?”
“Cứng rắn cái gì, có lẽ là sợ.”
Mấy người chơi nhỏ giọng nói chuyện, liếc mắt nhìn lẫn nhau. Ngưu Khánh Phong cười lạnh một tiếng, con bé Nguyên Tinh này quá ngu, còn muốn cùng NPC đại boss đối nghịch, không xuất hiện chắc chắn sẽ chết.
Colin cũng phát hiện, sắc mặt âm lãnh trầm xuống, đôi mắt lộ ra sát ý, vẫy vẫy tay, quản gia phía sau liền tiến lên, Colin lạnh giọng mở miệng: “Giết … ”
“Chậc, chị em chúng tôi đều đến rồi đây.”
Âm thanh vang lên ở cửa phòng ăn. Mọi người nhìn qua, quả thật là Nguyên Tinh lững thững đến chậm, nhìn thấy lớp trang điểm, ánh mắt tất cả mọi người lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô gái này thật sự thay quần áo ăn diện. Người chơi nữ cười nhạo Nguyên Tinh không đầu óc, sống chết trước mắt mà còn chỉ biết quần quần áo áo, người chơi nam thì nghĩ tuy rằng ngu ngốc nhưng Nguyên Tinh mặc như vậy thực sự rất đẹp.
Màu xanh lam sâu thẳm như đại dương, sợi vàng thêu toàn bộ váy, thân hình yểu điệu đi một bước khiến váy lay động, ánh nắng buổi trưa chiếu xuống, Nguyên Tinh như là đang tỏa sáng lấp lánh.
Trần Thải Tinh vén tóc bên tai, khẽ mỉm cười, “Trang điểm thay quần áo hơi mất thời gian, Coco anh sẽ không tức giận chứ?”
Ánh mắt Colin tối tăm, một hồi lâu, lạnh giọng nói: “Không giận!” Có thể thấy rõ thần sắc trên mặt rõ ràng là sát ý.
Tất cả người chơi co rúm lại, Trần Thải Tinh lại không coi là chuyện gì, chân thành đi tới vị trí ngồi xuống. Tiểu Cửu ngồi vào chỗ đối diện với cậu.
“Vậy anh thật là tốt bụng.” Trần Thải Tinh khen cũng rất qua loa.
Phòng ăn nhất thời yên tĩnh.
“Mọi người vẫn chưa ăn gì ư?” Trần Thải Tinh nhìn về phía mọi người, cười hai tiếng, “Các anh chị em đang chờ tôi sao? Thật đúng là không tiện, mọi người đừng khách khí, bắt đầu đi, đừng phụ lòng Coco đã chuẩn bị cơm trưa thịnh soạn như vậy.”
Người chơi:… Không dám động.
Phòng ăn nguyên bản ngập tràn sát ý cùng lo âu, bởi vì Trần Thải Tinh đến, dăm ba câu tầm phào liền làm cho toàn bộ phòng ăn bao gồm cả người chơi cùng đám quý tộc nhà giàu đều mang sắc mặt u ám như nhau, cho dù Colin đang trưng ra bộ mặt khó ở, thì bầu không khí xung quanh cũng trở nên vô cùng kì quái, không còn mang vẻ yên tĩnh chết chóc như ban nãy.
“Dùng cơm đi.” Colin mở miệng.
Trần Thải Tinh hướng về phía Colin lộ ra nụ cười giả tạo, buồn nôn hề hề nói: “Coco tôi biết anh để ý tôi mà, sẽ không để cho tôi đói bụng.” Cậu tiên phong cầm đũa lên, bắt đầu dùng cơm.
Nguyên Cửu Vạn ở đối diện không an lòng đang ăn cơm, một bên không dấu vết nhìn chằm chằm Colin.
Ba vị đằng trước đều đang dùng cơm, người chơi cân nhắc, không dám không ăn, sợ không ăn cơm thì sẽ lại xảy ra chuyện gì. Bữa cơm trưa này ăn trong nơm nớp lo sợ, vừa ăn vừa nghĩ khi nào sẽ bắt đầu thử thách, lại sợ Colin tuyên bố bắt đầu thử thách.
Bữa ăn chính kết thúc, quản gia đẩy xe đồ ngọt tiến vào. Ở trên tầng cao nhất, xếp đầy bánh ngọt khéo léo tinh xảo có hai loại, dâu tây cùng sô cô la.
“Các vị tiểu thư thiếu gia muốn lấy vị nào.” Quản gia khom người