Editor: Xoài
Màn đêm buông xuống.
Ngọn đèn dầu trong gian phòng phụt tắt, rõ ràng cửa sổ đã được đóng chặt, nhưng lại giống như có gió thổi vào. Trên giường, một lớn một nhỏ đang ngủ say sưa, hô hấp đều đặn, mãi đến đêm khuya, chung quanh không một bóng người, khắp viện yên tĩnh chỉ có gió thổi qua.
Ngoài cửa phản chiếu hai cái bóng, thân hình rụt rè sợ hãi dường như là đàn ông.
Bàn tay nhỏ gầy cầm con dao găm, thò đầu nhìn vào bên trong thăm dò, đợi một hồi, dao găm cắm vào khe cửa, cậy khóa cửa, phát ra tiếng động va chạm.
“Nhỏ tiếng một chút.”
“Không sao, thai phụ với thằng nhóc trên giường ngủ say như chết. Xong chuyện tối nay, ngươi sẽ thật sự xóa nợ tiền đánh bài cho ta chứ?” Tên nhỏ gầy một bên làm việc, một bên hỏi.
Lão phu nhân cho cha của hắn một trăm hai mươi lượng, chia mười hai lượng cho thằng ngu này. Con trai quản gia Chu rất đắc ý, nhỏ giọng nói: “Sau khi xong chuyện cho ngươi thêm mười hai lượng.”
” Được.” Tên thuộc hạ nhỏ gầy dùng lực, linh hoạt mở cửa ra, kẽo kẹt … một tiếng mở cửa phòng.”Đã nói qua, chúng ta chỉ cần nói vài câu, chủ yếu là hù dọa thai phụ cùng thằng nhóc một chút để dạy dỗ, không tổn thương mạng người.”
“Sao ngươi nhiều lời thế.” Con trai quản gia Chu quanh co vòng vèo, nói: “Tốt nhất đánh thêm một trận, cho thiếu gia hả giận.”
Hai người dựa vào ánh trăng ngoài cửa chiếu vào xác định được vị trí trong nhà, thích ứng rồi thì dò dẫm đi tới mép giường. Cầm dao hỏi: “Chu ca, ngươi có phát hiện căn phòng này đột nhiên lạnh lên không?”
“Ngươi đừng có lên cơn nhát gan rồi không chịu động tay động chân, lạnh cái gì, ta có cảm thấy gì đâu, nhanh lên.” Con trai quản gia Chu thấp giọng nói.
Hai người một trước một sau đi tới mép giường, không phát hiện cái bóng thon dài của một người phụ nữ hắt lên bên ngoài cửa sổ, hai cái lỗ nhỏ mở ra, lộ ra đôi mắt đỏ tươi nhìn hai người. Hai người càng đi càng gần, tới mép giường, tên nhỏ gầy cầm dao, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ngủ say, nói: “Chu ca, ngươi cũng không nói thai phụ này xinh đẹp như vậy.”
“Kêu người đi hù dọa người ta thì ngươi lại làm cái gì vậy.”Con trai quản gia Chu không nhịn được.
“Có thể nàng ngủ rất say, ta hù dọa nàng cũng không nhìn thấy. Nếu không ta đánh thức nàng?” Tên nhỏ gầy nghĩ kế, hắn chỉ là một tên du thủ du thực nghiện cờ bạc, thiếu con trai quản gia Chu hơn ba mươi lượng bạc, hôm nay bị tìm tới để hù dọa người khác một chút, không xảy ra án mạng, hắn mới đồng ý tới.
Con trai quản gia Chu ngại tên lông bông này lắm lời, nhưng nghĩ tới việc cha hắn giao phó, đừng để cho tay hắn dính máu, liền nói: “Ngươi cho cánh tay của nàng một dao thì nàng liền tỉnh lại.”
“Vẫn là Chu ca thông minh.” Tên nhỏ gầy giơ dao, thầm thì trong miệng: “Vẫn là lần đầu tiên ra tay với phụ nữ có thai, thật là thất đức…”
Dao nhỏ giơ lên cao, mũi đao lạnh như băng được ánh trăng chiếu tới hiện lên hàn quang. Dao còn chưa hạ xuống, trong phòng vang lên một giọng nữ thâm trầm: “Các ngươi có thấy con trai của ta…”
“Chu ca, người phụ nữ đã tỉnh!” Nhỏ gầy nghe được tiếng nói chuyện thì vui mừng, quay đầu lại, dao găm trong tay liền rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang, mặt đầy hoảng sợ nói: “Ngươi, trên vai của ngươi có cái gì đang bò kìa, máu chảy đầm đìa … ”
“Các ngươi thấy con trai của ta sao?”
Âm thanh thâm trầm lại vang lên. Lần này tên nhỏ gầy nghe được, âm thanh này vốn không phải do thai phụ nằm trên giường nói, thai phụ còn đang ngủ. Mặt hắn đầy sợ hãi, hai chân con trai quản gia Chu cũng run rẩy, hắn không biết có chuyện gì, giống như có một tảng đá đè nặng trên vai, lạnh như băng, cứng rắn, chèn ép hắn không cho hắn nhúc nhích.
“Quỷ, quỷ!!!”
Tên nhỏ gầy muốn chạy đi.
Cửa phòng vốn được mở ra lại rầm một tiếng đóng chặt, tên nhỏ gầy gào khóc thảm thiết đập cửa, con trai quản gia Chu không thể động đậy đứng tại chỗ, hai chân như nhũn ra, mồ hôi lạnh cả người chảy ròng ròng, hắn đã hiểu, âm thanh này, âm thanh này là của Nhị phu nhân đã chết một tháng trước.
“Nhị, Nhị phu nhân, thả ta ra đi, ta cái gì cũng không biết.”
“Ta nhớ ngươi.”
Âm thanh thâm trầm như rắn độc tê dại leo vào, Hiếu Nương đứng ở mép giường, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm con trai quản gia Chu đang đứng hình, cả người nàng ướt sũng, không bao lâu dưới bàn chân đã đọng một vũng nước, mang theo một mùi tanh hôi nhàn nhạt, mái tóc đen nhánh giống như rong biển vậy.
“Con của ta không còn, bây giờ nó ở trên vai ngươi, ngươi quay đầu nhìn nó một chút đi.” Giọng nói Hiếu Nương lạnh như băng, sâu xa ẩn giấu sự mê hoặc.
Con trai quản gia Chu nghiêng đầu, chống lại một gương mặt máu thịt be bét, khuôn mặt nhỏ nhắn không đủ ngũ quan, trương phình lên, rõ ràng bào thai chưa đủ tháng không thể nào mọc răng, nhưng trong miệng đứa bé lại mọc đầy răng nanh đen thui lít nhít, kêu oa oa, cái tay dính máu ướt nhẹp vỗ lên má con trai quản gia Chu.
“Nó nói nó không thích ngươi.” Hiếu Nương trong nháy mắt chuyển sang trước mặt con trai quản gia Chu, đôi mắt đỏ tươi chăm chú nhìn đối phương, “Ta cũng không thích ngươi.”
Chợt tim con trai quản gia Chu ngừng đập, nếu có thể đột tử, thì hắn muốn nhắm mắt xuôi tay ngay lập tức, nhưng không thể. Hiếu Nương cùng cái thứ quỷ quái kia muốn để cho hắn trơ mắt sống sờ sờ mà nhìn bọn họ, dù đã sợ đến vỡ cả mật, não không thể suy nghĩ được gì nên hồn, miệng vẫn cầu xin tha thứ: “Nhị, Nhị phu nhân, chuyện của ngươi không liên quan đến ta, là Vương ma ma chuẩn bị thuốc phá thai, chuyện này không liên quan đến ta, là lão phu nhân hạ lệnh muốn bắt ngươi, tự ngươi chạy đến bờ hồ, ngươi…”
“Một người cũng không chạy khỏi, ai cũng không thể chạy khỏi.” Hiếu Nương giơ lên ngón tay nhợt nhạt tinh tế, lạnh như băng không có nhiệt độ vuốt ve đầu của quỷ con nằm trên vai con trai quản gia Chu, “Đều sẽ chết, bọn họ đều sẽ chết…”
“Hí hí….”
Trong phòng vang lên tiếng cười quỷ dị của con nít, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết của con trai quản gia Chu.
Tiếng động lớn như vậy, Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn cũng không phải kẻ ngốc, sớm đã tỉnh dậy, nhưng cả hai đều không mở mắt ra, nhắm hai mắt nghe tất cả những chuyện xảy ra trong phòng, không nhìn thấy gì, chỉ dựa vào tai để nghe ngóng, âm thanh xung quanh dù có nhỏ đến mấy cũng như được vặn max volume, làm cho mọi thứ đang diễn ra được tái hiện trong đầu.
Rốt cuộc biết được tầm quan trọng của hiệu ứng âm thanh trong phim kinh dị.
Trần Thải Tinh trong lòng suy nghĩ lung tung, rất nhanh căn phòng liền yên tĩnh trở lại, mùi xác thối xa xa gần gần, chỉ còn ngửi thấy nhàn nhạt. Cách đó không xa là tiếng hít thở nặng nề, còn có tiếng nước chảy nho nhỏ …
Có người bị sợ đến tiểu ra rồi.
Trần Thải Tinh ở trong lòng chửi tục, dám ở chỗ của cậu đi tiểu!
Nhưng cậu vẫn như cũ không mở mắt, nhận ra được Tiểu Cửu ở trong lòng động đậy, Trần Thải Tinh tưởng cậu nhóc đang sợ, lấy tay vỗ một cái, đụng vào một mảnh lạnh lẽo dính dính …
Là đứa con quỷ của Hiếu Nương.
Tay cậu cứng lại, sững sờ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xoay người về hướng bên kia, chạm được cơ thể ấm áp của Tiểu Cửu. Hèn gì Tiểu Cửu mới vừa động đậy, quỷ con này đã bò tới sau lưng của Tiểu Cửu, phụ huynh có thể để ý đến đứa trẻ một chút hay không, để cho đứa trẻ nhà mình đi bắt nạt con cái nhà người khác!
“Nó rất thích ngươi, ngươi ở cùng nó có được hay không?”Giọng Hiếu Nương rất gần, dán vào lỗ tai của cậu, có thể đoán được, Hiếu Nương đang đứng ở mép giường, khom người, từ từ đến gần cậu, đôi mắt đỏ như máu chăm chăm dõi theo cậu.
Từ từ, ánh mắt nóng bỏng dời đến trước mặt hắn.
Trần Thải Tinh ngủ ở phía bên ngoài chiếc giường, vì phòng ngừa vừa mở mắt thì sẽ đụng mặt Hiếu Nương, nên sau khi vào thế giới này một mực đưa lưng về phía mép giường, ôm Tiểu Cửu mặt đối mặt ngủ. Kết quả bây giờ Hiếu Nương biến thân, xoay mình thành bánh quai chẻo, mặt thì nhìn cậu chằm chằm.
Xong chưa.
“Không được, không muốn ở cùng con của ngươi, đi nhanh đi.” Trần Thải Tinh không nhịn được, trong đầu nghĩ trên người lão tử cùng Tiểu Cửu có bùa hộ mệnh, không mở mắt ra thì ngươi hại ta kiểu gì! Cậu ôm tiểu Cửu, nhắm hai mắt, mặt không cảm xúc nói tiếp: “Đứa trẻ nhà ngươi quá hung dữ, đáng lẽ ngươi nên quản nó kĩ hơn, nếu không sẽ không được ai yêu mến, có làm quỷ cũng chỉ làm người ta chán ghét hơn mà thôi.”
Nguyên Cửu Vạn quay đầu nhìn tên quỷ con đang ngây ngốc nửa hiểu nửa không hiểu nghe ngóng mọi thứ ở sau lưng: …
“Oa!!!”
Quỷ con khóc toáng lên.
Trần Thải Tinh sờ sờ che lỗ tai Tiểu Cửu lại, kết quả lại đụng phải một bàn tay trơn trượt, chết tiệt, đứa bé này được đà lấn tới bò đến mặt của Tiểu Cửu nhà cậu!
Muốn làm gì!
Còn muốn hôn Tiểu Cửu nhà cậu!
Trần Thải Tinh không thể nhịn được nữa, “Yêu sớm là không được, lại càng không thể người tình duyên quỷ, nhanh nhanh biến đi được không!”
“Oa!!!” Quỷ con vẫn còn khóc, cái tay nho nhỏ mũm mĩm sờ lên người Nguyên Cửu Vạn, dường như là sợ sệt không dám tới gần.
Thật ra thì nếu Trần Thải Tinh mở mắt ra thì sẽ biết cậu hiểu lầm rồi, quỷ con rất gần Nguyên Cửu Vạn, nhưng nhìn kỹ thì ngay cả một mảnh quần áo cũng chưa chạm tới.
“Đừng khóc, để nương ôm một cái, đến bên nương nào.” Giọng Hiếu Nương không còn lạnh lẽo ác độc như khi nãy nữa, ngược lại càng thêm dịu dàng.
Tiểu quỷ hình như đã nhào vào lòng Hiếu Nương, vẫn còn khóc oa oa, dùng cái tay nhỏ bé vỗ tay Hiếu Nương, trong miệng phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ tiếng.
“Ngươi thích ca ca này phải không, Nương kêu hắn bồi ngươi … ”
“Ngươi dám đụng tới Tiểu Cửu nhà ta hả?!! Ý ngươi là gì?! Bồi cái gì mà bồi???” Trần Thải Tinh thật sự tức giận, lúc này là người hay quỷ đã không quan trọng, rõ ràng là hai gia trưởng đang đối đầu với nhau. Đụng vào cậu thì có thể, còn đụng vào Tiểu Cửu thì hoàn toàn không được! Trần Thải Tinh cực kỳ bao che con cái, đúng lúc Hiếu Nương cũng vậy, Trần Thải Tinh cầm lá bùa trong tay, quỷ con trong ngực Hiếu Nương cũng ngừng khóc, ô ô a a không biết phải nói gì.
Qua một hồi lâu, phòng vang lên tiếng thở dài không cam lòng của Hiếu Nương, rồi sau đó lại yên tĩnh.
Đi rồi?
Trần Thải Tinh lần mò trong đêm tối, mò tới trên người Tiểu Cửu, hỏi: “Tiểu Cửu ngoan, có sao không?”
“Không sao cả anh ơi, mấy cô ấy hình như như đi rồi.”
Trần Thải Tinh nghe được giọng Tiểu Cửu rất bình tĩnh, không chút sợ hãi, xoa đầu Tiểu Cửu nói: “Chờ thêm một chút đi.”
“Đi, đi, đi thật rồi.” Tiếng nói rất nhỏ ngoài cửa.
Trần Thải Tinh nghe được âm thanh của người nào đó, giọng ghét bỏ nói: “Vị kia tè ra quần?”
” Dạ, đúng rồi.” Tên nhỏ gầy nhìn thấy thai phụ cũng quỷ nữ cãi nhau, giờ cũng đã bị dọa đến vỡ mật, có cái gì ý đồ xấu cũng biến mất.
“Ngươi có thấy đôi mắt Hiếu Nương không?”
Tên nhỏ gầy không biết vì sao thai phụ này hỏi như vậy, nhưng thành thật mà nói: “Không, ta ở cửa, đưa lưng về phía nàng.” Mãi cho tới khi không nghe thấy giọng của nàng nữa.
Trần Thải Tinh khịt mũi, nằm ở trên giường, chậm rãi nói: “Nếu không thấy thì ngươi cũng không sống nổi, nghe được chuyện xấu của Chu phủ, ngươi nghĩ Lão phu nhân của Chu phủ sẽ bỏ qua cho ngươi?”
“Lão phu nhân ăn chay niệm phật lòng dạ Bồ tát … ”
“Ngươi nghĩ tối hôm nay ngươi cầm dao tới phòng ta là do quản gia an bài?” Giọng Trần Thải Tinh không nhanh không chậm, “Biết thân phận của ta chứ phải không đâu? Là do thánh thượng phái tới, lão phu nhân cũng không coi ra gì, muốn đánh muốn giết tùy ý nàng, nói chi tới một kẻ quèn nhà ngươi.”
Đầu óc tên lông bông nhớ tới màn đối thoại của Hiếu Nương cùng con trai quản gia Chu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đi vòng qua con trai quản gia Chu đã té xỉu trên mặt đất, chạy về phía giường ngủ.
“Đại, đại nhân, cứu tôi, cứu tôi với, tôi không muốn chết đâu.” Tên lông bông hướng về người trên giường giường dập đầu thật mạnh.
Khóe môi Trần Thải Tinh khẽ nhếch lên, nhưng bên ngoài vẫn duy trì bộ dạng lạnh lùng qua loa lấy lệ một cách đúng mực, miễn cưỡng lựa lời thích hợp nói: “Được rồi, ngươi chính là Nhất Bách tiểu đệ lưu lạc ngoài đường của ta. Ngươi tới đây, ta nói cho ngươi biết nên làm gì…”
Những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng.
Trần Thải Tinh tỉnh giấc rất sớm, thay quần áo xong thì nha hoàn đi vào đưa nước nóng, nhưng đều bị cậu đuổi ra ngoài dọn sàn nhà.
Tối hôm qua, Nhất Bách tè ra quần, lan trên sàn nhà ra đến tận cửa, mặc dù trước khi đi đã dùng áo lau qua một lần. Nhưng Trần Thải Tinh cảm thấy vẫn còn mùi, nói: “Phiền ngươi quét dọn sạch sẽ, một hồi mở cửa sổ ra là được, cho gió thổi vào.”
Cậu dẫn tiểu Cửu đi bộ ra phủ, tùy tiện tìm một gian hàng ven đường mà ăn điểm tâm. Nhưng cậu không hề hay biết, khi hai người bọn họ mới rời đi không lâu, quản gia lại tới phòng cậu, nhìn căn phòng cửa rộng mở toang, bên trong không có một bóng người, liền trở nên cực kì vui mừng, không biết con trai làm xong chuyện chưa, nhưng mà nó đâu rồi nhỉ?
Chuyện làm xong hay chưa cũng không đi trở về nói một tiếng.
Quản gia vội vả đi làm nhiệm vụ được giao, hắn mới vừa rời đi, nha hoàn xách thùng nước ra, vặn giẻ lau, bắt đầu lau chùi lần thứ hai.
Quả nhiên là đại nhân tới từ kinh thành, chỉ là lau dọn quét tước phòng ốc, lại cho cô hẳn một lượng bạc, bằng tiền tiêu vặt của nàng hàng tháng. Cô phải lau cho thật sạch mới được.
Vì tiền mà tận chức tận trách.
Lúc dùng điểm tâm, Lâm Tín và Chu Tuy đã tới trước, trông thấy một đôi tình nhân cùng bước vào. Cặp tình nhân cùng nhìn vào hai chỗ ngồi trống không, liền nháy mắt ra dấu cho