Editor: Royan
Một buổi sáng cứ vậy mà ngắn ngủi trôi qua, lời đồn đại bát quái về Chu phủ nhiều như lá mùa thu rơi rụng khắp nơi, khắp ngõ ngách đều bàn tán.
Chu lão phu nhân tức đến hôn mê tận hai lần, đầu đội đai buộc trán, nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Vương ma ma đứng ở bên mép giường, cẩn thận nói: “Lão phu nhân à, thân thể của bà là quan trọng nhất. Bên ngoài hồ ngôn loạn ngữ bà cũng đừng bận tâm làm gì cho hại thân.”
Có một tiểu nha hoàn vội vã chạy vào phòng, sắc mặt hoảng loạn, Vương ma ma liền trách cứ tiểu nha hoàn ấy một câu, “Không thấy lão phu nhân nghỉ ngơi sao? Không hiểu phép tắc lễ nghĩa gì cả!”
Chu lão phu nhân xua xua tay ý bảo Vương tổng quan ngậm miệng lại, giọng bà yếu ớt nói: “Chuyện gì vậy?”
“Bẩm lão phu nhân, quan sai từ phủ nha tới, đào được một thi thể ở chỗ lối đi đã bị bít ở tiền viện.” Nha hoàn rũ đầu bẩm báo.
“Cái gì!” Chu lão phu nhân nghe xong lập tức ngồi bật dậy, trước mắt tối sầm lại rồi rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Cúc thọ đường lập tức gà bay chó sủa, cũng may đại phu được mời đến vừa mới khám cho lão phu nhân xong, người vẫn chưa rời khỏi cổng nên lập tức quay lại luôn.
Đến giờ ăn cơm trưa thì đôi tình nhân đã vội vã quay trở lại.
“Các người có nghe được những lời đồn đại bên ngoài không?” Một người chơi nữ hỏi.
Chu Tuy nghĩ thầm người đứng đằng sau mấy cái tin đồn đó đang ngồi ở bên cạnh cô đấy, trước hết tung một đợt tin đồn lão phu nhân vì muốn được nhận hoàng ân nên hạ độc giết Hiếu Nương, sau lại tung tin phản bát rằng Hiếu Nương cùng người khác châu thai ám kết, rồi gì mà lão phu nhân sợ độc kế bị bại lộ nên cố ý bôi nhọ danh dự Hiếu Nương, lão phu nhân Chu phủ quản người nghiêm ngặt, người trong Chu phủ bị lão phu nhân quản nghiêm ngặt, Hiếu Nương lại không ra khỏi cửa, sao có thể qua lại cùng người khác? Hiện tại lời đồn thổi bát quái đã lan rộng rằng Chu Đại bị lão phu nhân mưu hại, trời cao trứng giám, chu lão phu nhân đúng là một người đàn bà độc ác nham hiểm.
Vì thế lúc ngôi vào bàn ăn thì bốn người đối với việc buôn chuyện không mấy hứng thú.
Đôi tình nhân:???
“Chúng ta có thể trao đổi manh mối, các ngươi có muốn nghe hay không?” Người chơi nữ nói.
Bốn người:???
Chu Tuy chọc cười, “Đầu đường xó chợ đâu đâu cũng buôn dưa lê bán dưa chuột, tôi tùy tiện tìm một người qua đường là đã có thể nghe được hàng tá chuyện, cô định trao đổi manh mối gì vậy?”
“Đương nhiên không phải mấy tin vịt đó rồi.” Người chơi nữ bị coi khinh liền tức giận nói: “Chúng tôi tra ra được Hiếu Nương hình như đang yêu ai đó.”
Chu Tuy liếc sang phía chị Nguyên, cảm nhận được ánh mắt của chị Nguyên, lúc này mới nói: “Chúng tôi ngày đầu tiên đến đây đã biết được chuyện này rồi. Nhưng mà chắc có hiểu lầm gì đó ở đây bởi vì phương hướng điều tra của cô sai bét rồi.”
Người chơi nữ bất ngờ: “Không thể nào!”
“Vậy cô thử nói xem Hiếu Nương đang yêu đương với ai?” Trần Thải Tinh vừa thấy bộ dạng cảnh giác của người chơi nữ thì bật cười nói: “Chu Văn Tài hả?”
“Tại sao các người biết chuyện này?” Nam người chơi hỏi.
Người chơi nữ trừng mắt nhìn nam người chơi rồi liếc xéo một cái, lời vừa rồi chỉ là thăm dò của đối phương đâu phải khẳng định, anh ta tỏ thái độ như vậy khác nào lậy ông tôi ở bụi này?
Cái manh mối nhỏ tí tẹo này nói đi nói lại vẫn là giả, Trần Thải Tinh nhấp một ngụm trà, nói: “Hiếu Nương yêu đương là manh mối giả, nhưng mà chắc chắn rằng Chu Văn Tài là cha của đứa bé con Hiếu Nương.”
“Hiếu Nương thật sự có con ư? Lời đồn đãi không phải giả sao?” Người chơi nữ giật mình nói.
Chu Tuy: “Các người tra xét tận mấy ngày nay mà chỉ tra ra được Hiếu Nương và Chu Văn Tài đang yêu đương thôi sao? Không biết gì đến việc còn có cả đứa bé à?”
Có lẽ ngữ điệu của Chu Tuy quá mức kinh ngạc, đôi tình nhân đối với những manh mối mình nắm trong tay bắt đầu có chút dao động nghi hoặc, người chơi nam nói: “Chúng tôi cảm thấy ở trong phủ đầy rẫy nguy hiểm cho nên thương lượng với nhau là ban ngày đều sẽ hoạt động ở bên ngoài phủ, có khả năng là cả ngày cũng không quay lại, đến khi trời thì tối trở về phòng ngủ sớm. Sợ lũ quỷ quấy phá nên chúng tôi còn mang theo chút thuốc ngủ nữa, một giấc ngủ đến khi mặt trời rạng sáng, vậy là không lo có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng, còn hỏi: “Các người có cần làm tí thuốc không?”
Lúc này đừng nói đến Chu Tuy Lâm Tín, ngay cả Trần Thải Tinh và Nguyên Cửu Vạn cũng bị mấy lời nói và hành động của vị đôi tình nhân làm cho chấn kinh.
Cái kiểu logic thiên tài gì đây, mang thuốc ngủ vào cả trong trò chơi. Nhưng mà cũng phải công nhận rằng đây là một phương pháp thoát nạn hay ở trong thế giới này.
“Mấy người có thể bình bình an an sống tận đến bây giờ, chắc là ở nhà đã lập hẳn một cái miếu hương khói cả ngày phải không?” Chu Tuy tỏ vẻ vô cùng hâm mộ, số gì mà đỏ thế không biết.
“Làm gì có.” Nam người chơi cảm thấy giọng điệu của đối phương không giống như là đang trào phúng mà còn mang theo niềm hâm mộ, đầu óc của ông rốt cục có bình thường hay không. Người chơi nữ vốn dĩ cảm thấy bốn người đang lừa nhóm cô vụ manh mối nhưng hiện tại càng ngày càng cảm thấy mấy người này không hề nói dối. Nhất thời không khí trong bàn ăn thật trở nên im ắng một cách kì lạ.
Lúc đang ăn dở bữa cơm thì Chu quản gia bước vào.
“Nguyên Tinh đại nhân, lão phu nhân cho mời ngài qua đó một chuyến.” Quản gia nhà họ Chu ngoài miệng nói lời cung kính, nhưng dáng vẻ lại chẳng có tí nể nang nào.
Trần Thải Tinh: “Không đi, tôi đâu có rảnh.”
“Đại nhân có chuyện gì căn dặn? Tiểu nhân đây có thể tận sức cố gắng giải quyết.” Chu quản gia phất tay, sau lưng có một tên sai vặt đứng chặn ngay cửa.
Trần Thải Tinh buông đũa xuống, cười tủm tỉm nói: “Ta ăn cơm ngươi ăn hộ ta được không? Ta đây sinh em bé ngươi cũng sinh hộ ta nha?” Cậu còn nói thêm vào: “Không ngờ đó nha, Chu quản gia nhìn thế mà nghiệp vụ cũng toàn năng hơn người bình thường. Cái gì cũng có thể làm!”
“Đại nhân, ngài ở đó múa mép khua môi cũng vô dụng, thỉnh ngài đi một chuyến với chúng ta.” Chu quản gia vẻ mặt lạnh tanh cười nhạt nói.
Trần Thải Tinh không đứng lên, mà đánh mắt nhìn về phía sau lưng của Chu quản gia, nói: “Chu quản gia ơi, con của ngươi quay lại rồi à? Ta nhìn hắn hình như có gì đó không thoải mái.”
“Đại nhân à, ngài bớt nói mấy lời vô dụng đi, mời.” Chu quản gia phất tay ra hiệu cho gã sai vặt dẫn đường.
Con của lão bị lột sạch từ đầu tới chân ném ở giữa phố, trở về đầu óc mụ mị không bình thường, rõ ràng là bị dọa chết khiếp, quỷ con rồi cả Hiếu Nương trả thù. Chu quản gia trong lòng sợ hãi nhưng trên mặt không chút dao động. Mọi sự đã rồi, lại nói lúc trước hại chết Hiếu Nương chính là lão phu nhân cùng Vương ma ma, muốn tìm người báo thù cũng là tìm hai người này. Nhận được chỉ thị của lão phu nhân, Chu quản gia lôi kéo đứa con về lại đây, chủ yếu là đừng để cho con của lão ra ngoài nói linh tinh rằng trong phủ lão phu nhân có quỷ, vốn không có gì đáng sợ.
“Thật sự, con của ngươi hình như sắp thổ huyết rồi.” Trần Thải Tinh mới vừa nói xong, Chu quản gia sắc mặt tái nhợt nhìn con trai đứng sau lưng mình phụt ra một ngụm máu tươi. Vì đứng gần đó là mà mặt của lão cũng bị dính máu.
“Cha ơi, cha cứu con với! Bụng con đau quá, đau quá đi mất!”
“Đau quá đau quá a, a, bụng con đau muốn chết!.”
Con trai của Chu quản gia ngã lăn trên mặt đất, một bên nôn ra máu một bên quằn quại lấy tay ôm bụng mình. Mấy tên sai vặt thân hình lực lưỡng vốn đang dương cung bạt kiếm cũng phải né sang một bên. Chu quản gia vội vàng, một tay bắt lấy cái tay đang ôm bụng của con trai, “Con ơi là con, con làm sao vậy? Con chỗ nào không khỏe?.”
“Cha ơi cha, bụng con đau, đau lắm.”
Con trai Chu quản gia chẳng khác nào kẻ điên dại, sức lực rất lớn, đẩy cha hắn một cái. Hai tay điên cuồng sờ soạng trên bụng, mới vài giây mà đã thấy có máu chảy ra nhuốm bẩn quần áo. Chu quản gia kêu hạ nhân cản hắn lại nhưng không một ai dám tiến lên nửa bước bởi vì cảnh tượng quá mức đáng sợ.
Ngắn ngủi chưa đầy hai phút, con trai Chu quản gia đang sống sờ sờ cào rách tươm bụng mình làm cho máu chảy be bét tới chết. Chết ngay dưới sự chứng kiến của lão quản gia vẫn còn đang sững sờ, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Chu quản gia.
“Đá? Là cục đá, trong bụng hắn ta có cục đá.” Có hạ nhân thấy được thứ trong bụng hắn kêu lên.
Chu quản gia sắc mặt thoáng chốc xanh trắng, con trai chết thảm ở trước mắt. Thảm thiết ôm bụng kêu đau, cực kỳ giống bộ dạng của Hiếu Nương lúc bị Vương mama hại chết lúc trước.
“Đi thôi.” Trần Thải Tinh nhìn sang đầy nhạo báng, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, nói: “Bây giờ ta đang có chút hứng thú. Chúng ta trói Chu Văn Tài lại, ném vào trong hồ ngươi đoán xem, một lát sau sẽ phát sinh chuyện gì?”
Cũng nên kết thúc rồi.
Thứ chìm trong hồ là trẻ sơ sinh, người chơi rớt xuống sẽ mất mạng, nhưng nếu là phụ thân của đứa bé kia thì sao? Chu Văn Tài sống chết ra sao chả ảnh hưởng gì tới cậu.
Trên mặt Chu quản gia thoáng vẻ khiếp sợ, Trần Thải Tinh cười tủm tỉm nói: “Ngươi giỏi vậy sao không cản con trai mình lại? Hắn mà không chết thì sớm muộn gì cũng có ngày đến lượt ngươi, ngươi nhìn xem thi thể của con trai ngươi đi, ai đã hại chết hắn vậy? Là Hiếu Nương sao?”
“……” Chu quản gia trầm mặc, là thiếu gia.
Trần Thải Tinh quay đầu lại cùng mấy người nói: “Ăn no liền làm việc đi, đem đi hỏa thiêu. À đúng rồi, hai người các ngươi đi kiếm ít vàng mã đem tới đây.”
Đôi tình nhân toàn bộ hành trình đều lông ba lông bông cả ngày, manh mối tra được cũng là giả. Đến lúc đó quay trở về thế giới thực, chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng đoán được trò chơi sẽ cho điểm D. Trần Thải Tinh coi như làm người lương thiện một lúc, chủ yếu vì thiếu người sai vặt.
“Em có đi cùng hay không?” Người chơi nam hỏi cô gái.
Người chơi nữ bị biến cố trước mắt làm cho kinh ngạc, lại thấy bốn người kia mau mau chóng chóng rời khỏi, đánh cược một phen nói: “Đợi tôi với.”
Sáu người theo lối đường nhỏ rất mau đã tới nơi ở của Chu Văn Tài, Chu Tuy Lâm Tín thuận tay cầm theo một cái xẻng. Ở trong khuôn viên gian nhà của Chu Văn Tài phần lớn là mấy nha hoàn đang làm việc, vừa thấy mấy người xông vào tay cầm cả xẻng cũng không dám ngăn cản. Có mấy gã sai vặt định tiến lên ngăn cản nhưng đều bị Chu Tuy Lâm Tín đạp ngã lăn quay.
“Thân thủ không tồi nha.” Trần Thải Tinh khen một câu.
Chu Tuy cười hì hì: “ Do rèn luyện lâu ngày.”
Đá văng cửa thư phòng, Chu Văn Tài dáng vẻ tiều tụy, ôm chặt một tượng phật nhỏ trong ngực, trong miệng cứ lẩm bà lẩm bẩm: “Đừng tới đây, không phải ta, là do ngươi quyến rũ ta trước ……”
“Còn dám nói mấy lời thúi *** này hả.” Chu Tuy nhìn sang phía chị Nguyên chờ lên tiếng.
“Còn nhìn cái mẹ gì nữa, trói hắn ta lại đi.” Trần Thải Tinh đối với Chu Văn Tài chẳng có chút hoà nhã gì cả.
Tên người chơi lông ba lông bông kia mang ánh mắt tràn ngập vẻ đàn em, một đường tới đây ai đi chính giữa thì sẽ làm đại ca. Trói Chu Văn Tài lại, trực tiếp đi tới sân sau. Từng nói là nơi Hiếu Nương ở nằm ở một góc xa xôi hẻo lánh, nhưng thật ra nếu so với phòng của lão phu nhân, thì chỉ là “anh ở đầu sông em ở cuối sông”, so với nơi ở của Chu Văn Tài cũng chả xa mấy.
Rất nhanh đã tới hồ Tố Tâm, Chu Văn Tài như bị lên cơn động kinh mà gào thét chửi bậy, giãy giụa muốn chạy trốn khỏi đây. Nhưng hắn chỉ là một tên thư sinh yếu ớt, hơn nữa gần đây vì chuyện của Hiếu Nương mà tâm lí hoảng sợ tự nhốt mình trong phòng, có chạy đường trời cũng không thoát nổi hai nam nhân cao to Chu Tuy và Lâm Tín!
“Đừng kêu gào nữa,sao ngươi không thử nhìn xem con của ngươi một lần?” Trần Thải Tinh nhìn mặt hồ, Chu Văn Tài điên cuồng giãy giụa bộ dạng vô cùng sợ hãi, “Hơn một tháng trước, Hiếu Nương chết như thế nào chắc ngươi cũng tận mắt chứng kiến nhỉ?”
“Không, không.” Chu Văn Tài sợ hãi lắc đầu, nhưng xem ra mấy người này chả thèm bận tâm. Hắn khóc nước mũi nước mắt tèm nhem hết cả mặt, nói: “Ta cầu xin bà nội ta rồi nhưng bà ấy không chịu đồng ý. Ta đỗ cử nhân rồi, về sau tương lai của Chu gia đều dựa vào mình ta, ta là cháu trai duy nhất của Chu gia, ta không thể cưới Hiếu Nương, càng không thể mang tiếng xấu bên mình, ta cũng không còn cách nào, ta thật sự không còn cách nào khác……”
Trần Thải Tinh nhìn cái tên đàn ông nhút nhát ôm mặt khóc trên mặt đất kia thế mà lại là một kẻ không biết xấu hổ, nhìn nhiều càng thấy chướng mắt, “Ngươi còn cần mặt mũi cơ đấy. Tại sao lại nói không có biện pháp? Hi sinh một kẻ như ngươi để cứu tính mạng của bà đây và mọi người, bớt lảm nhảm phí lời. Ném hắn đi, để cho bọn họ một nhà ba người mau chóng đoàn tụ. Đáng thương thay, có một tiểu quỷ nọ không có cha, thấy ai cũng tưởng là cha nhận lầm lung tung là thân thích. Tật xấu của nó cần phải trị”
“Đừng mà, đừng mà, các ngươi đừng ném ta xuống đấy. Ta cho các ngươi tiền nhé, bà nội ta có nhiều tiền lắm! Các ngươi muốn cái gì ta đều cho các ngươi tất.” Chu Văn Tài kêu khóc, “Vì cái gì Hiếu Nương lại muốn ta? Ta chỉ là do uống say, ta không hiểu nổi nàng vì cái gì muốn lại đây? Nếu không phải nàng ấy ta cũng sẽ không phạm phải sai lầm như vậy……”
Trần Thải Tinh muốn nổi quạu nhưng vẫn sâu xa nói.
“Bởi vì Hiếu Nương đâu có súc sinh như ngươi. Nàng đối xử với ngươi như con ruột. Chẳng phải là vì trong đầu ngươi chứa toàn tư tưởng suy nghĩ đồi bại, ngươi uống nhiều, chăm sóc ngươi lúc đó cũng là do nàng tốt bụng, chẳng qua là do tên cặn bã nhà ngươi lấy cớ thôi. Được rồi, còn cho hắn nói nhảm lâu như vậy làm gì. Mau quẳng hắn xuống, quẳng xong để kết thúc tất cả sớm chút.”
Thế mà lần này chỉ tốn chút sức lực, từ xa đã thấy lão phu nhân cố gắng lết thân thể run rẩy ốm bệnh tới, Vương mama từ xa kêu to: “Tránh xa thiếu gia nhà ta ra.”
“Bà nội ơi!” Chu Văn Tài dấy lên một tia hy vọng hô to: “Bà ơi, bà mau cứu cháu với!”
Không cần đợi Trần Thải Tinh nói thêm cái gì, Chu Tuy cùng Lâm Tín cũng sẽ không để cho tên bất nhân đã xấu còn đóng vai ác nói lời trăn trối, ‘ thình thịch ’ một tiếng, người chơi nữ lông ba lông bông đạp hắn một đạp cuối cùng làm cho Chu lão phu nhân mặt mày tái mét nhìn tên Chu Văn Tài bay xuống dưới hồ.
Người chơi nữ căm giận: “Ta hận nhất loại đàn ông bỉ ổi này!”
“Làm tốt lắm.” Chu Tuy nhìn vào mắt người chơi nam, cười hì hì nói: “Đây là kết cục của mấy kẻ cặn bã.”
Người chơi nữ mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm bạn trai.
Người chơi nam:???
Chuyện này thì liên quan gì đến hắn chứ!
Chu lão phu nhân bước nhanh chạy tới, vẻ mặt như bị trúng gió, sai hạ nhân bên cạnh, “Mau, mau nhanh xuống cứu cháu ta! Mau lên, nhanh đi!.”
“Máu! Là máu! Trong hồ có máu!”
Có một nha hoàn đôi