Đây là lần thứ hai trong buổi tối Âu Tĩnh Kỳ bị Lục đại tiểu thư làm cho ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, anh vắt óc suy nghĩ dữ lắm rồi nhưng vẫn không thể nhớ ra bản thân đã làm gì hay nói gì khiến cho Lục Như Ân tức giận.
Âu Tĩnh Kỳ mặt mày hầm hầm, khó chịu đến cực điểm, không suy nghĩ chi nữa cho mệt não, đau đầu, anh trực tiếp mở toang cánh cửa bước vào phòng của cô hỏi cho ra lẽ: “Lục Như Ân! Cô hãy mau chỉ điểm cho tôi biết là tôi đã đắc tội với cô ở chỗ nào, sao cô lại có thái độ với tôi vậy hả? Tôi thất hứa với cô cái gì?”
Lục Như Ân đột nhiên bật cười thành tiếng, Âu Tĩnh Kỳ lại tiếp tục đứng hình một phen, anh nuốt nước bọt tiến đến sờ trán của cô xem có bị ấm đầu hay không? Sáng nắng chiều mưa, lúc về thì khóc lóc muốn ngập nhà, xong đùng một cái quay ra giận dỗi bảo anh thất hứa, bây giờ lại cười như bà điên, Âu Tĩnh Kỳ suy đoán Lục đại tiểu thư chắc là bị đứt dây thần kinh nào rồi: “Lục Như Ân! Đầu óc của cô có vấn đề thật rồi, sáng sớm mai tôi sẽ đưa cô đi khám nha.”
“Đầu óc của anh mới có vấn đề.” Mặt của Lục Như Ân đanh lại, quăng cho Âu Tĩnh Kỳ một cặp mắt sắc bén, cảnh cáo.
Những người có vấn đề về thần kinh có ai chịu nhận mình bị bệnh đâu chứ? Điều này càng chứng minh thần kinh của Lục Như Ân có vấn đề thật rồi, ngày mai bằng mọi giá anh cũng phải kéo cô đi khám, di chứng sau tai nạn bốn năm trước chăng?
Nhìn vào mắt Âu thiếu gia là Lục Như Ân biết anh đang nghĩ cái gì rồi, dám nói cô bị thần kinh, được lắm, đợi sau khi anh nhớ lại mọi chuyện rồi biết tay cô.
Lục Như Ân này không hành anh thì cô không phải họ Lục nữa.
Lục đại tiểu thư mím môi nhịn cơn tức của mình xuống: “Em đã nói rồi, em khẳng định đầu óc không hề có vấn đề gì cả, bây giờ tốt nhất là anh hãy cầu nguyện cho bản thân đi, sau này nhớ lại mọi chuyện rồi thì không yên thân với em đâu.”
Âu Tĩnh Kỳ như bắt được trọng điểm, anh chau mày, nghiêm mặt hỏi: “Cô biết chuyện gì rồi à? Cô biết quá khứ của tôi rồi đúng không? Cô hãy mau nói cho tôi biết mọi chuyện đi, bốn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Như Ân che miệng giả vờ ngáp phát ra tiếng sau đó nằm dài lên giường, dáng vẻ vô cùng gợi đòn: “Em buồn ngủ rồi, có gì ngày mai hẵng nói chuyện, bây giờ anh ra ngoài đi.”
Âu đại thiếu gia hít sâu một hơi, hai bàn tay nắm chặt lại kiềm chế cơn điên của bản thân, anh lườm cô muốn cháy cả mặt rồi xoay người đi ra khỏi phòng, anh sợ nếu còn ở đây nữa thì sẽ bóp chết Lục Như Ân mất.
Sáng hôm sau, Âu Tĩnh Kỳ xuống bếp nấu bữa sáng, anh vừa làm xong thì Lục Như Ân cũng vừa xuất hiện có mặt tại bàn ăn, anh tự hỏi có phải cô đã canh nãy giờ hay không mà xuất hiện đúng lúc quá vậy? Trong suốt thời gian ăn sáng, Âu Tĩnh Kỳ vừa ăn vừa nhìn Lục Như Ân chằm chằm, hai con mắt sắp rớt ra ngoài luôn rồi, anh nuốt hết thức ăn đang nhai trong miệng, thốt lên: “Lục