Âu Tĩnh Kỳ ở lại quảng trường đến tận trưa mới rời khỏi đó, lý do khiến anh không thể nhanh chóng rời đi là vì Lục Như Ân bắt anh làm nhiếp ảnh gia cho mình, chỗ nào cũng đòi chụp, chụp không đẹp, chân không dài hay trông thấy mập một chút là bắt chụp lại, anh sắp phát điên với tiểu yêu tinh rồi.
Đi mua sắm thì phải thanh toán rồi xách đồ, sáng thì phải nấu bữa sáng, ăn xong cũng là anh rửa, Âu Tĩnh Kỳ đến đây tìm lại ký ức, ký ức chưa tìm được thì đã trở thành người chụp ảnh cho Lục Như Ân, Âu đại thiếu gia cảm thấy kiếp trước dường như đã mắc nợ Lục đại tiểu thư rất nhiều nên kiếp này mới trả đến phát điên như thế.
Nhiều lúc Âu Tĩnh Kỳ nghi ngờ bản thân có phải là một tên máu M hay không nữa.
Hai người ăn trưa xong thì lại tiếp tục đi đến địa điểm khác, địa điểm tiếp theo chính là nơi khiến cho Lục Như Ân ám ảnh, một đoạn ký ức kinh hoàng lại hiện lên.
Suốt quãng thời gian ngồi trên xe di chuyển đến khu rừng, hai tay của Lục Như Ân luôn đan chặt vào nhau, sắc mặt trắng bệch, cho dù mọi chuyện đã qua, Âu Tĩnh Kỳ vẫn còn sống nhưng nơi đó vẫn là nơi kinh hoàng, khủng khiếp nhất đối với cô.
Đến nơi, anh và cô chầm chậm bước vào bên trong khu rừng, nơi này nó vẫn không khác bốn năm trước là bao, nơi xảy ra chuyện vẫn là một nơi tan hoang, đổ nát.
Nhìn cảnh vật nơi đây, cả người của Lục Như Ân khẽ run, đoạn ký ức đầy ám ảnh lại một lần nữa ùa về, khi đó chính nơi này cô như điên dại gọi tên của anh, gọi đến khàn cả giọng nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Âu Tĩnh Kỳ đứng lặng người, bất động một chỗ, trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng anh nắm chặt tay của một cô gái chạy nhanh, cố gắng trốn thoát khỏi sự truy sát của một nhóm người, những sự việc bốn năm trước cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm trí, đầu của Âu Tĩnh Kỳ truyền đến một cơn đau nhức dữ dội, anh ôm đầu đau đớn đến mức khụy xuống đất.
Lục Như Ân hốt hoảng vội vàng đỡ lấy Âu Tĩnh Kỳ: “Tĩnh Kỳ! Anh bị làm sao thế? Anh ổn không?” Cô càng hoảng loạn, rối bời hơn khi thấy anh đã đau đầu đến mức ngất đi, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi cõng anh rời khỏi khu rừng.
Quãng đường từ khu rừng đến nơi đỗ xe không quá xa nhưng Lục Như Ân phải mất gần nửa tiếng đồng hồ để đến được chỗ đỗ xe, cơ thể cô mỏng manh như thế làm sao có thể thuận lợi cõng một người đàn ông cao lớn chứ? Có thể nói Lục Như Ân phải dùng hết toàn bộ sức lực để cõng Âu Tĩnh Kỳ ra khỏi khu rừng.
- -------------------------------------------------------
Thời điểm Âu Tĩnh Kỳ tỉnh lại đã là chiều tối, đảo mắt nhìn mọi thứ xung quanh thì anh có thể đoán ra được bản thân đang ở bệnh viện, anh nhăn mặt từ từ ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, Jay từ bên ngoài bước vào thấy Âu Tĩnh Kỳ đã tỉnh lại thì nhếch mép cười: “Tỉnh rồi à? Tôi thật sự rất bái phục cậu đấy, cho dù sống hay chết đều hành Ân Ân không chết cũng còn nửa cái mạng.
Cậu có biết lúc trưa, Ân Ân cõng cậu từ rừng đến chỗ chiếc xe sau đó chở cậu đến