- Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy chứ!
Quan Vi Duyệt bĩu môi đi từ trên tầng bước xuống, Ngụy Quân Cửu Cửu và Tần Ngọc Nha chỉ biết cười cười.
Nhưng mà có điều, ánh mắt của Quan Mộc Mộc hình như không đúng lắm, con bé cứ nhìn chằm chằm vào Vũ Dụ Bạch, làm cho anh bắt đầu có ý định bài xích cô bé ra.
Nhưng Quan Vi Duyệt đã nhanh chóng hỏi
- Tiểu Mộc, em sao vậy?
- Anh rể...!Có phải, trong một số người bạn của anh.
Có một tên khô...!À không, có một người tên là cái gì Bắc...!Bắc gì ấy nhỉ?
- Bắc Nhạn?
- Đúng đúng! Chính là cái tên đó.
Anh rể...!Anh...
Lúc này không chỉ Quan Vi Duyệt nhìn sang Mộc Mộc, ngay cả Vũ Dụ Bạch cũng phải nhìn cô bé.
Và hơn hết, Tần Ngọc Nha và Cửu Cửu cũng đưa mắt về phía của Mộc Mộc.
Con bé tiểu Mộc hằng ngày dịu dàng biết bao, sao tự dưng nhắc đến cái tên Bắc Nhạn liền hung hăng như vậy? Cũng lạ lắm à nghen.
- Có việc gì sao? Tính cách của Bắc Nhạn luôn tự do phóng khoáng, cậu ta...!Gây thù với em?
- Không, không phải em.
Mà là hảo tỉ muội của em, chị Duyệt, anh rể...!Hai người có biết không, cái tên thối tha đó lừa tình bạn thân của em, làm cho nó sống dở chết dở, suốt ngày chỉ nhắc tên hắn ta, làm cho thành tích học còn giảm sút, lúc trước em có nghe hắn ta nhắc đến tên anh.
Anh rể...!Anh cho em xin số của hắn được không?
Vũ Dụ Bạch nhìn sang Quan Vi Duyệt, đôi mắt của cô dường như rất đồng cảm còn hình như vài nét đồng ý với Quan Mộc Mộc.
Anh phải lắc đầu, đúng là nữ đại hiệp, sau đó Vũ Dụ Bạch nói
- Số điện thoại của Bắc Nhạn anh không có.
Chắc Lý Hàn và Tiểu Thất có.
Quan Mộc Mộc ngây người, Tiểu Thất? Cái tên này nghe quen lắm này, hình như trước đó không lâu chị Duyệt còn vẽ vời gì đó...!Ngày ngày đều dùng dao găm phóng rồi lẩm ba lẩm bẩm cái gì Thất Thất, Lục Lục, Bát Bát gì đó nữa.
Chẳng lẽ người anh rể nhắc đến là cô gái đó?
- Chị Duyệt...!Không phải là...
- A...!Không có gì...!Không có gì...
Quan Vi Duyệt liền nhanh tay bịt miệng của Quan Mộc Mộc lại rồi lắc đầu liên tục.
Vũ Dụ Bạch khẽ nhếch mép, không cần Mộc Mộc nói anh cũng biết, tính khí của Quan Vi Duyệt thế nào, anh sớm đã hiểu rõ rồi.
Sau đó, anh chỉ dịu dàng xoa xoa đầu của Quan Vi Duyệt một lát, sau đó liền xin phép về trước.
Khi Quan Vi Duyệt tiễn anh ra ngoài cổng thì cô có chút lưu luyến không muốn anh đi, bỗng nhiên Vũ Dụ Bạch ôm lấy cô, khẽ hôn lên mái tóc của cô rồi ôn nhu nói
- Thứ hai tuần sau Vũ Thị tổ chức kỉ niệm ngày thành lập.
Hôm đó, anh sẽ đến đón em.
Nhớ...!Cầm theo máy ảnh...
- Máy ảnh? Để làm gì? Chẳng phải có phóng viên rồi sao?
Vũ Dụ Bạch thì thầm vào tai của cô
- Để chụp lại ảnh mẹ chồng và gia đình chồng, sau này xưng hô cho đúng.
Nhớ chưa?
- Ca...!Cái...!Cái...!Cái...!Cái quỷ...!Gì...!Gì mà....
- Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nói lắp?
Quan Vi