Kỳ Văn nhìn thấy Lường Khiêm nói chuyện với Lam Lam rất thân thiết, bởi vậy anh không thoải mái cho lắm.
Lường Khiêm nói với cô.
"Lam Lam! em có dự định khi nào thì về Đường Lâm thăm sư phụ và mọi người?"
"Em vẫn chưa có dự định cụ thể! tùy theo mức độ công việc.
bởi vậy nên em không thể hứa trước."
"À em cho sư huynh xin số điện thoại đi! để có thể tiện liên lạc."
"Em không có điện thoại!"
nghe Lam Lam nói cô không có điện thoại, Lường Khiêm móc vào túi áo lấy ra một chiếc điện thoại vertu đắt giá đưa cho Lam Lam.
"Không có điện thoại dùng, em hãy cầm lấy điện thoại của sư huynh.
chiều sư huynh mua điện thoại mới, đem qua cho em sư huynh sẽ lấy lại chiếc điện thoại cũ này."
"Cảm ơn sư huynh! nhưng không cần đâu."
"Đừng suy nghĩ quá nhiều! sư huynh chỉ coi em như một đứa em gái của mình mà đối đãi.
giữa dòng đời tấp nập em không chốn nương thân.
sư huynh chỉ mong em hãy coi sư huynh như một người anh trai.
để sư huynh chăm lo cho em tốt hơn thôi."
"Sư huynh cảm ơn! tất cả mọi người tốt với em quá!"
"Tổng giám đốc Mỹ Mỹ! em gái tôi là một người rất tốt.
mong là bà sẽ qoan tâm đến cô ấy."
"Cậu yên tâm! Lam Lam là ân nhân của gia đình chúng tôi.
đối đãi với Lam Lam không tốt thì chúng tôi đâu còn mặt mũi để nhìn mọi người."
"Ồ vậy là mọi người đã qoen biết từ lâu?"
"Không! chỉ mới đây thôi!"
"Chỉ mới đây làm sao Lam Lam lại trở thành ân nhân của gia đình bà sớm vậy?"
"À! cách đây vài ngày con trai tôi bị nước cuốn trôi trên sông Đạm Thủy.
Lam Lam đã nhảy từ trên độ cao gần ba mươi mét xuống sông Đạm Thủy để cứu sống con trai tôi và bốn đứa trẻ khác.!"
"Lam Lam! em thật phi thường! chắc sư huynh phải gọi điện báo cho sư phụ biết mới được!"
"Đừng đừng! đừng gọi! đừng cho sư phụ và mọi người biết là em đang ở Đài Bắc!"
"À quên sư huynh hiểu rồi!"
Bà Mỹ Mỹ nghe Lam Lam không muốn cho sư phụ và mọi người ở Đường Lâm biết, là cô đang ở Đài Bắc bà nhíu mày không hiểu.
Lường Khiêm thấy vậy không muốn cô bị hiểu nhầm là người không tốt, bởi vậy anh cũng đành lòng nói ra lí do.
"Là ở Đường Lâm có một đại thiếu gia danh môn, suốt ngày quấy viền đến Lam Lam, bởi vậy nên Lam Lam đã bỏ trốn đến Đài Bắc ấy mà.
nhưng sư huynh nói thật lòng em đi đến nơi nào là sẽ bị nơi đó quấy viền thôi.
còn không muốn bị quấy viền thì gặp được người tốt hãy kết hôn đi, vậy là không ai giám quấy viền em nữa!"
Lam Lam lườm sư huynh một cái.
Kỳ Văn nhìn thấy hai người họ nói chuyện không có ý tứ trai gái gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
lúc này Kỳ Văn mới cảm thấy trong người thoải mái, anh mở lời mời Lường Khiêm một tiếng.
"Lường tiên sinh! mời anh ngồi dùng cơm với chúng tôi luôn!"
"Cảm ơn anh! nhưng tôi có hai người bạn đang ngồi chờ ở bàn bên kia!"
Chào mọi người xong Lường Khiêm đi sang bàn có hai người bạn đang ngồi.
dùng cơm trưa xong mọi người cùng về, Lường Khiêm trên đường về anh ghé qua trung tâm thương mại, mua cho Lam Lam một chiếc điện thoại vertu bằng vàng nguyên khối.
anh mua thẻ sim và ráp vào cho cô luôn.
nghe chuông điện thoại reo trong túi, Lam Lam lấy điện thoại ra xem, cô không giám nhấc máy vì đây là điện thoại của Lường Khiêm,