Lộ Khiết không cam tâm nhìn anh, cô không thể nào trở thành tên biếи ŧɦái đáng khinh thế được.
Lộ Khiết người thì nhỏ nhưng giọng nói lại lớn, lí luận như một luật sự thuần thục.
Khi cãi thì cái miệng chu chéo lên, người khác thì thấy bình thường riêng anh thì lại cảm thấy cực kì dễ thương.
“Anh nói cái gì cơ? Biếи ŧɦái cái gì? Em là công dân chính trực đấy”
Dạ Hiên phù cười nhìn cô “Còn công dân chính trực nữa cơ à?”
“Chứ sao không?” Cô đắc ý bắt chước vẻ mặt kiêu ngạo của anh để mà đáp trả lại anh.
Con nhóc này ngày càng đáo để.
Hai tay anh đưa lên nắn bóp lấy cái má bánh bao của nhỏ đỏ liên tục dày vò khiến hai cái bánh bao mới đó đã đỏ hết cả lên.
“Sờ xong rồi thì đi về” Anh ngồi lên xe, Lộ Khiết mất hết cả liêm sỉ không còn tỏ ra ngại ngùng như hồi trước nữa mà trực tiếp ôm lấy anh, hay tay bắt đầu có dấu hiệu sờ soạng lung tung.
“Hừm…” Anh ho khẽ vẻ mặt có chút đỏ lên.
“Nhóc đừng có sờ nữa, anh c*ơng lên đấy” Nói xong câu này Dạ Hiên cũng tự cảm thấy mặt mình thật day.
Biết phản ứng sinh lý là điều bình thường nhưng có cần nói trước mặt con gái nhà người ta thế này không? Anh đưa tay lên day day thái dương, mà cái con nhỏ biếи ŧɦái vẫn không dừng hành động.
“Cư*ng gì thế ạ?” Cái con nhóc này không biết thật hả giả vờ không biết thật.
Dạ Hiên hít sâu một hơi trong đầu nhẩm đến hàng trăm lần “Nhóc này chưa 18, nhóc này chưa 18, léng phéng là ở tù luôn chứ không đùa”
Tự trấn an bản thân, Dạ Hiên cảm thấy đã ổn hơn chút, anh nhanh chóng đưa con nhóc kia về nhà trước để anh còn tự giải quyết nữa.
“Bái bai ông chú già”
“Ông chú già?”
“Hơi già”
“Anh đang bận không chấp với nhóc ngày mai anh gửi thư khiêu chiến nhớ nhận”
Nói rồi anh phóng xe đi, hình như anh đang rất gấp thì phải.
Còn không thèm nhìn cô lấy một cái mà, thắc mặc vậy thôi nhưng cô vẫn chạy vào nhà, ngày hôm nay quá đỗi hạnh phúc rồi.
[…]
“A…a ha…” Anh thỏa mãn dựa vào tường nhìn vào trong gương tự trách bản thân sao mà lại dễ dàng đầu hàng trước con nhóc mới có lớp 10 đó chứ.
Sau đó Dạ Hiên bất mãn quay xuống mắng “cậu em” của mình.
“Mày thật không có tiền đồ, con nhóc nó sờ mỗi bụng thôi mà mày cũng cư*ng cho được nữa, ktieets chế một chút đi chú em” Đang nhắc nhở “cậu bạn” bên dưới cũng như đang nhắc nhỏ chính mình.
Anh càng ngày càng giống mấy tên biếи ŧɦái.
Dạ Hiên cởi trần đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn trưa vừa hay thấy thằng em mình về.
Nhật Minh nhìn anh nheo mắt một cái rồi nói như muốn chọc cho đang nhau “Ôi nhiễm mắt”
“Này cái thằng kia, mày nói cái gì đó”
“Nói cái gì sao?” Nhật Minh trêu ngươi được Dạ Hiên thì bình thản đi lên phòng.
Chắc có ngày phải đánh một