Trở về chỗ ngồi nhưng tâm trạng con Tú không ổn như mọi ngày. Nó cảm thấy rất khó chịu khi ai nấy đều cố ra vẻ lờ nó, nhưng thực sự không phải vậy. Nó muốn đứng lên đi đây đi đó, nhưng sức ép trên đôi chân lại quá nặng nề dù trọng lực vẫn giữ nguyên, và nó biết đi về đâu đây ? Cứ mỗi nhất cử nhất động của nó, người ta lại bàn tán náo nhiệt và không một ai bước đến an ủi nó cả, dù là thằng Đạt. Nó đành ngậm ngùi ngồi một cách tách biệt khi con Vy lân la sát đầu bàn trái, cố gắng bắt chuyện với tụi con Liên bên dưới đã nhanh nhảu bay xuống mấy dãy bàn từ khi nào. Chưa bao giờ con Tú cảm thấy cô đơn đến vậy. Nó nhận ra mình đã trót mất đi một thứ gì đó không thể chuộc lại được. Thằng Đạt nhìn con Tú mà rầu rĩ theo, tự trách mình vì sao lại để nó cô đơn trong khi nó từng hứa rằng cả hai có vui cùng hưởng, có họa cùng chia. Con Tú không thể nào đọc được ý nghĩ của thằng Đạt khi ấy, vì đó là một thứ gì đó mờ ảo mang tính tượng trưng. Thật vui khi được đến với những giấc mộng giữa ban ngày, được cách li với không gian chung quanh. Nó ngẫm đến một vương quốc, nơi những ánh hào quang rực rỡ soi sáng cả bầu trời đầy sao. Nó là một nữ hoàng mang trên mình một bộ giáp vững chắc, tay giữ thanh bảo kiếm của sự dung thứ, bên cạnh là những người hầu cận quần quật đánh giày, sửa sang quần áo trong một cung điện nguy nga, lộng lẫy. Ai ai cũng biết đến nó, nổi danh là một nữ vương với sức mạnh bậc nhất thiên hạ luôn sẵn lòng ra tay diệt rồng cứu dân, nhưng khi nó thất bại dưới trướng con rồng mạnh nhất, mọi người sẽ quay lưng về phía nó. Nó sẽ không còn biết đến mùi của những bộ giáp sang trọng, sáng sủa, của đôi ngai vàng khảm bạc đậm chất truyền thống được chạm khắc tinh tế. Liệu nó sẽ tìm được vị hoàng tử của đời mình bên kia ngai vàng để cứu rỗi lấy tấm thân thấp hèn này ? Càng nghĩ đến chuyện tương lai, nó lại càng vò đầu bức tóc. Một sợi, hai sợi, rồi ba sợi rơi xuống... chẳng mấy chốc đã đến người thứ tư viếng lấy ngôi đền bám đầy rêu của nó. Là một linh hồn thuần khiết, nó bị đày đọa bởi những tà ma đục bẩn. Chúng cố nuốt chửng lấy nó, nhưng những vị thánh lại không thể để mái đầu sáng suốt chìm hẳn vuốt vùng biển máu me mà tắc thở chết ngay tức thì. Nó bị ăn mòn dần, cho đến khi trở thành một cái hài dị dạng trong mắt chúng. Lũ rồng là lũ nghiệt chướng, chúng sẽ trả lại những gì nó đã gieo từ gốc đến ngọn. Nếu không có tiếng chuông kết thúc hai tiết học dài lan man, có lẽ nó sẽ kẹt lại mãi mãi trong trí tưởng tượng phong phú nhưng cũng hết sức nhảm nhí của mình, thế mà cái nghiệp nó gánh phải lại là thật. Nó đã mất bạn, mất vương quốc và cả niềm tin của một tập thể gồm 38 con người.
Dù biết rằng đây sẽ là cuộc phiêu lưu mạo hiểm nhất nó trải qua, nhưng nó vẫn lẻn theo từng bước chân con Vy qua những bụi hoa lưu ly ẩm ướt sau cơn mưa, hoa nào hoa nấy tím rạng rỡ làm nổi bật lên nếp áo trắng thanh nhã. Nhưng tụi con Vy vẫn không hề màng đến nó, điều đó khiến nó cảm thấy vừa gò bó nhưng cũng thật thoải mái trong cuộc trinh thám vật quý như thế này. Đằng sau có tiếng chân dẫm trên cỏ, nhưng nó không đủ tập trung để nghe.
- Mày thích nó rồi phải không Đạt ? - Một giọng nói trầm khẽ vang lên. Đó là thằng Minh, dù cuộc tình nào của nó cũng đổ vỡ một cách nhanh chóng nhưng nó là một quân sư tư vấn tình cảm tài ba.
- Tao không thể ngừng theo dõi nó được... Tụi mày đi trước đi, tao muốn ở lại.
- Bộ mày không thấy làm vậy là mạo hiểm lắm hay sao ? Tụi tao sẽ giúp mày.
Thằng Đạt cười cảm phục. Trong những tình huống như thế này, liệu tụi nó có bao giờ ngừng