Chiều hôm ấy, con Nguyệt cặm cụi lướt từng chồng sách dày dưới ánh đèn huỳnh quang lờ mờ, cũ kĩ trong thư viện, trời cũng nhanh chóng chuyển sang một màu xám âm u và tẻ nhạt, một thời tiết rất xấu và hiển nhiên vào mùa mưa. Đến những phút cuối cùng khi thư viện còn mở cửa, nó vẫn không tài nào nhớ nổi rằng mình đã đọc những gì dù nó đã rất chăm chỉ suốt hai giờ đồng hồ. Thật lãng phí. Bây giờ đã là sáu giờ bốn mươi lăm phút, những tia sáng yếu ớt bị che lấp bởi những quầng mây đen đơn điệu khiến trời trông tối hơn hẳn những ngày thường. Thế chỗ cho ngọn thiều quang hoàng hôn là những hạt mưa ngại ngùng rơi xuống từ trên mây mà một khi chúng đã quen với việc tiếp đất, chúng sẽ không còn ngại nữa. Con Nguyệt có thể dễ dàng cảm thấy nước mưa bắn tung tóe trên da, thấm dần vào áo và chúng bắt đầu hành hạ tấm thân to xác của nó cho đến khi nó bung dù ra vì cái lạnh vật lý. Nó bị kích thích bởi mùi không khí đầy hơi ẩm. Dòng ký ức bỗng chốc ùa về trong đêm mưa khiến hai hàng nước mắt của nó tuôn ra liên tục đồng thời lẫn vào nước mưa với một tốc độ mà người ngoài nhìn vào sẽ chẳng thể nhận ra được rằng nó đang khóc một cách ray rứt.Nó lạnh vì nhiều nguyên nhân. Ngẩng đầu ngước nhìn ánh trăng lờ mờ, nó tưởng đến sự quan tâm thờ ơ mà anh ấy dành cho nó. Dáng người anh tròn trịa cũng như mảnh trăng xa, nhưng đồng thời cũng không rõ hình rõ dạng, vì anh không còn khen nó mỗi khi nó thành công và đứng đắn mà lại sẵn sàng chê trách thậm tệ khi nó phạm phải một sai lầm cỏn con. Không một dòng tin nhắn mỗi tối, không một lời an ủi mỗi khi nó bị mài mòn bởi sự độc đoán, bị phán xét bởi những người ngoài cuộc. Nó cứ lặng lẽ cho qua như thế vì cứ mỗi lần nó bắt chuyện với anh, có cảm tưởng rằng sợi tơ tình duyên giữa anh và nó sẽ đứt ngay tức thì. Những lúc đó, nó thường tìm đến con Ngân để bắt chuyện và chia sẻ nỗi lòng với mong muốn được an ủi, và thật lòng mà nói thì, con Ngân là một nhà trị liệu tinh thần tài ba. Nó không chỉ nói dăm ba câu như "Mọi thứ sẽ ổn thôi" như những nhà tâm lý học với những tấm bằng hạng A không rõ thật hay giả mà sẽ đưa ra một danh sách dài dằng dặc những gì thật sự cần làm, và quan trọng hơn hết là nó không bao giờ biết mệt mỏi khi nhắc đến việc nói và việc nghe. Nhưng bây giờ, mọi thứ không còn đâu vào đó như xưa nữa. Đối với con Nguyệt, nó ít nói và lảng tránh nhiều hơn lắng nghe. Nó không còn đi chơi chung với con Nguyệt như lúc trước mà bắt đầu thân với con Ngọc bàn bên, điều đó khiến con Nguyệt ghen tức tột cùng nhưng nó vẫn lẳng lặng cho qua, vì cuộc sống mà, cứ mỗi lần nó bắt chuyện với con Ngân, có cảm tưởng rằng sợi tơ tình bạn giữa hai đứa nó sẽ âm thầm biến mất vĩnh viễn.
Trời vẫn không hề tạnh mưa từ lúc nó thả dòng tâm sự trôi lẩn quẩn trên con đường mòn quen thuộc ướt át bùn đất. Đi được nửa đường, nó giật điếng người vì quên ghé chợ mua đồ giúp mẹ, thế là nó tất bật chạy bán sống bán chết, nước bắn tung tóe khắp hai đầu ống quần. Đến ngã ba xã Long Hồn, hướng thẳng về Bắc là chợ Hồng Lựu, nhưng vì một lý do nào đó mà chiếc cầu khỉ thân thuộc đã sứt mẻ khá nhiều, điều đó khiến con Nguyệt cảm thấy không đủ an toàn để đặt chân bắt sang bờ bên kia, nhất là trong thời tiết đầy mưa gió thế này. Bất đắc dĩ, nó bẻ hướng về Tây, mặc cho mọi tin đồn, tai tiếng bủa vây