“ Không....thể nào!” Gương mặt tôi trắng bệch, khuôn miệng cứng đơ không thể nói rõ từng câu chữ.
Cặp mắt mở to hết cỡ nhìn về phía Thiên An, viễn cảnh đang diễn ra giống như một cơn ác mộng không có hồi kết, thân thể tôi dường như hoá đá, sự sợ hãi dần bao trùm lấy tâm trí của tôi ngay lúc này.
Thiên An nhẹ nhàng đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ, con bé bắt đầu di chuyển đến gần đến nơi tôi đang đứng, động tác cũng khá kỳ quái, nó trông giống như là một con rối đang bị một người nào đó thao túng.
Khoảng cách giữa tôi và con bé dần bị thu nhỏ lại, tôi chỉ biết đứng yên tại chỗ mà không thể vùng bỏ chạy, nước mắt bắt đầu lăn dài trên gương mặt không còn một chút huyết sắc. Sợ hãi? Đúng vậy, tôi đang rất sợ hãi, mong sao những gì mình đang nhìn thấy chỉ là giấc mơ.
Gương mặt của Thiên An dần ghé sát vào mặt tôi, với khoảng cách gần như vậy, tôi có thể nhìn kỹ phần gương mặt đã bị huỷ hoại của con bé, chiếc miệng được may nham nhở dần hé mở, từng sợ chỉ theo đó mà thành từng đoạn.
“ Đừng....đừng!” Khi tận mắt chứng kiến hình ảnh đó, tôi đã không kiềm chế được sự sợ hãi mà hét thật lớn.
———————
Vội bừng tỉnh sau cơn ác mộng, tôi nhanh chóng ngồi bật dậy, nét mặt hoảng loạn cùng với nhịp thở gấp gáp như vừa chạy nước rút cũng đủ chứng minh tôi đã trải qua một cơn ác mộng đáng sợ cỡ nào.
Đảo mắt nhìn khung cảnh xung quanh, và tôi thấy bản thân đang ở hành lang lầu ba, bên ngoài trời đã sáng, từng ánh nắng đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ tại hành lang. Thì ra tôi đã ngủ ở đây cả đêm, vậy còn chuyện xảy ra đêm qua...? Không lẽ tất cả chỉ là giấc mơ?
Chợt tôi nhớ đến Thiên An, liền vội vàng đứng dậy đi xuống lầu hai. Đứng trước cửa phòng ngủ của con bé mà tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, tôi thật sự rất lo lắng, không biết còn điều gì đang chờ đợi mình ở phía sau cánh cửa này, dường như tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi cơn ác mộng đêm qua.
Hít một hơi thật sâu, lấy hết sự can đảm đẩy cánh cửa qua một bên. Tôi thận trọng bước vào bên trong căn phòng, Thiên An vẫn đang nằm trên giường và ngủ say giấc. Mọi chuyện vẫn rất bình thường không có điều gì bất ổn, quả thật chuyện hôm qua chỉ là một cơn ác mộng.
Mi mắt khẽ trùng xuống, tôi đã yên tâm hơn khi thấy con bé không sao. Nhìn ngắm gương mặt đang ngủ say, chợt tôi cảm giác yên bình, thật tốt khi được làm một đứa trẻ vô lo, vô nghĩ, không màng đến mọi chuyện, chỉ có vui chơi và ngủ một giấc thật ngon lành.
Tôi nở một nụ cười hiện dịu, lặng lẽ bước ra khỏi phòng ngủ, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Thiên An liền mở mắt tỉnh giấc, nhìn vẻ mặt của con bé không giống như vừa mới ngủ dậy, có lẽ con bé đã biết việc chị của mình bước vào phòng, thậm trí là biết cả lý do tại sao chị mình lại vào đây.
———————
Quay trở về phòng với tâm trạng mệt mỏi, tôi không mảy may chú ý đến phòng ngủ của mình mà đã nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Đứng nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân bên trong tấm gương, bất chợt tôi phát hiện vùng cổ của mình có một vết đen kỳ lạ, dù cho gắng sức lau cỡ nào nó cũng không hề biến mất.
Bỗng tôi nhớ đến việc mình cũng đã từng gặp trường hợp này trước đây khi còn ở nhà, lúc đó trên cổ tôi cũng xuất hiện vệt đen, hình thù rất giống bàn tay của con người, nhưng rồi vệt đen đó cũng mau chóng biến mất mgay sau đó, bây giờ nó lại xuất hiện một lần nữa, tuy hình dạng không giống với lúc trước.
“ Rốt cuộc đây là thứ gì?” Tôi đặt ra câu hỏi cho chính bản thân, nhưng chắc có lẽ câu trả lời sẽ vẫn là một ẩn số chưa có lời giải.
Gạt bỏ mọi chuyện qua một bên, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, phải giữ cho tâm trạng thật thoải mái, tôi không muốn nỗi bất an phá hỏng sự tập trung của tôi trong ngày đầu làm việc.
——————
Sau khi thay một bộ đồ thật tươm tất, tôi liền đi ra khỏi phòng và bước xuống cầu thang, hiện tại vẫn còn dư thời gian nên tôi muốn chính tay mình chuẩn bị bữa sáng cho Thiên An.
Tiến đến khu vực nhà bếp, tôi nhanh tay mở cánh cửa của chiếc tủ lạnh, bên trong vẫn còn sót lại một ít đồ cho bữa sáng.
Tôi thuận tiện lấy ra vài quả trứng và miếng thịt lợn muối và bắt đầu bắt tay vào công việc chuẩn bị bữa sáng.
Vài phút sau khi làm xong, tôi liền đặt những món mình đã làm lên bàn ăn gần đó, rồi còn để lại một tờ ghi chú ở trên bàn, bên trong tờ ghi chú đó chỉ nhắc nhở Thiên An phải ăn đúng bữa.
Ngay sau khi đã hoàn thành xong một số việc cần làm, tôi liền xách túi rời đi, muốn ra đến cửa chính thì buộc lòng tôi phải đi ngang qua phòng khách.
Cái cảm giác lướt ngang qua bức tranh được treo tại phòng khách quả thực khiến tôi không mấy thoải mái, giống như đang có một cặp mắt theo dõi mọi hành động của tôi từ bên trong bức tranh kia.
Cố gắng bước thật nhanh đến