Tại bệnh viện Thượng Điền, tôi và Vũ Phong cùng nhau tiến vào sảnh chính của bệnh viện, khung cảnh vẫn giống với ngày đầu tiên tôi đặt chân đến, vẫn vắng vẻ như vậy, chỉ có vài người là đang kiên nhẫn ngồi đợi tới lượt khám của mình.
“ Hai người là bác sĩ thực tập mới phải không?” Bỗng từ xa có một chị y tá bước lại gần hỏi, chị ấy khá là xinh đẹp, gương mặt trái soan, ngũ quan cân đối, dáng người mảnh khảnh cùng với tướng đi nhẹ nhàng khiến cho tôi phải thầm ghen tị, thật không ngờ ở đây lại có một đại mỹ nhân sắc nước, hương trời như vậy.
“ Dạ đúng rồi!” Tôi gật đầu trả lời, ánh mắt lén nhìn biểu hiện của Vũ Phong, nhưng thái độ của cậu ta bình thản một cách khó hiểu, đứng đối diện với một cô gái kiều diễm của chị y tâ mà nét mặt vẫn lạnh băng, không hề có chút dao động.
“ Vậy hai người đi theo tôi!” Chị y tá nói xong bỏ đi trước, kế đó là Vũ Phong, cậu ta đút hai tay vào túi quần rồi thong thả bước đi, tôi thấy vậy cũng ngoan ngoãn theo sau hai người bọn họ.
Đôi chân tôi cứ bước đều trên dãy hành lang, đi ngang qua nhiều phòng bệnh, tôi tò mò liếc nhìn vào bên trong, những bệnh nhân ở đây cũng quá kỳ lạ, họ luôn nhằm chằm chằm vào tôi mà không rời mắt, ánh nhìn của họ khiến tôi không lạnh cũng phải rùng mình, cảm giác thật khó tả hết bằng lời.
Đi thêm một đoạn, cuối cùng chúng tôi cũng dừng chân trước cửa phòng ở cuối dãy lầu một, chị y tá đứa tay vặn nắm cửa rồi đẩy cánh cửa qua một bên.
“ Hai người vào đi!” Chị y tá đứng sang một bên để nhường đường cho chúng tôi vào trước.
Tôi ngập ngừng bước vào bên trong căn phòng, đảo mắt nhìn một lượt, đây là phòng làm việc chung của các bác sĩ, bàn ghế đều được sắp xếp rất ngăn nắp, căn phòng khá rộng rãi và thoáng đãng, bản thân tôi cũng rất thích những nơi làm việc sạch sẽ như vậy.
“ Hai người chính là thực tập sinh mà giám đốc bệnh viện đã đề cập đến?” Quá chú tâm vào không gian phòng làm việc nên tôi đã không để ý đến việc bên trong phòng vẫn còn có người đang ngồi đợi chúng tôi, chỉ khi người đó lên tiếng tôi mới chú ý đến.
Đó là một người phụ nữ ngoài 30 tuổi, dáng người trung bình, gương mặt nghiêm nghị, giọng nói hơi trầm so với chất giọng của nữ, nhìn thoáng qua cũng đủ thấy đây là một người rất nghiêm túc trong công việc.
“ Dạ...đúng vậy!” Tôi có chút hồi hộp, đứng đối diện với người phụ nữ trung niên này tôi cảm thấy như đang đứng trước một giáo viên nghiêm khắc hơn là một bác sĩ.
“ Tôi là bác sĩ Đỗ, đã làm việc tại bệnh viện này hơn 10 năm và tôi sẽ chịu trách nhiệm chỉ dẫn công việc cho hai người trong quá trình thực tập tại đây!”
“ Dạ rất mong được cô giúp đỡ!” Tôi cúi đầu tỏ lòng kính trọng của một hậu bối dành cho bậc tiền bối.
Bác sĩ Đỗ gật đầu hài lòng, xong ánh mắt không mấy vui vẻ khi nhìn Vũ Phong, có vẻ như thái độ bất cần của cậu ta đã làm mất điểm trong mắt người phụ nữ này.
Nhưng tôi hiểu vì sao Vũ Phong lại hành sự thiếu tôn trọng với tiền bối như vậy, bởi vì có chú làm giám đốc bệnh viện này, nên cậu ta cũng chẳng phải nể mặt bất kỳ ai.
“ Được rồi, bây giờ cô sẽ theo tôi đi kiểm tra sức khoẻ của bệnh nhân, còn cậu theo y tá đi phân loại thuốc!” Bác sĩ Đỗ nghiêm giọng chỉ tay vào hai người chúng tôi để giao phó công việc.
“ Tại sao tôi phải đi phân loại thuốc? Đó không phải là công việc của y tá hay sao?” Vũ Phong lạnh giọng phản bác lại, anh đến đây để làm đúng chuyên môn của một bác sĩ chứ không phải là làm công việc của một y tá.
“ Giám đốc bệnh viện đã giao toàn quyền quản lý hai người cho tôi, nếu cậu có ý kiến gì thì cứ đi gặp giám đốc. Cậu đừng ỷ thế mình là cháu của giám đốc thì muốn làm gì cũng được, một khi đã bước chân vào đây thì ai cũng giống như nhau cả thôi, không có chuyện phân cấp bậc!” Bác sĩ Đỗ cũng không vừa, vội đáp trả lại bằng một chất giọng đầy quyền lực, khiến tôi cũng phải kiêng dè vài phần.
“ Bà...” Vũ Phong tức giận đến đỏ mặt, tính nói thêm gì đó nhưng bị tôi ra dấu im lặng. Cậu ta thấy vậy thì chỉ biết nuốt cục tức vào trong, còn về phần tôi, lý do cản Vũ Phong lại là vì không muốn làm lớn mọi chuyện lên, ngày đầu đi làm mà đã khẩu chiến với tiền bối thì quả thực ngày tháng sau này sẽ rất khó sống ở đây.
“ Cô mau đi theo tôi!” Ngay sau khi nhìn thấy bộ dạng cam chịu của Vũ Phong, bác sĩ Đỗ mới hài lòng bỏ đi trước, tôi cũng nhanh chóng chạy theo phía sau bà ta. Trước khi rời đi tôi chỉ kịp quay đầu nhìn Vũ Phong, nét mặt của cậu ta vẫn cau có tỏ vẻ không chịu khuất phục, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc giữ im lặng.
——————
Trên đoạn hành lang dài vắng bóng người, tôi kiên nhẫn đi theo sau bác sĩ Đỗ, ánh mắt hiếu kỳ liếc nhìn xung quanh. Nơi đây đường đường là một bệnh viện có diện tích lớn, vậy mà lại có khá ít bệnh nhân lui tới khám bệnh, cả một dãy hành lang rộng lớn như vậy mà chỉ có thưa thớt vài người qua lại.
“ Bệnh viện Thượng Điền là một bệnh viện lâu đời, nó đã tồn tại 50 năm rồi. Trước đây cũng có rất nhiêu người lui tới khám bệnh, nhưng rồi từ khoảng 10 năm trở lại đây, bệnh nhân đến đây ngày một giảm dần, đa số là người nghèo trong vùng không có điều kiện đi khám ở những bệnh viện lớn trong thành phố!” Bác sĩ Đỗ vừa bước lên bậc cầu thang, vừa hoài niệm về thời huy hoàng của bệnh viện.
“ Tại sao bệnh nhân lại giảm đi vậy ạ?” Câu chuyện về bệnh viện lâu đời mang tên Thượng Điền dần thu hút sự tò mò của tôi.
“ Chuyện đó....có thể là do trang thiết bị của bệnh viện không đủ phục vụ cho bệnh nhân, họ muốn thăm khám ở những bệnh viện lớn có máy móc hiện đại hơn!” Bác sĩ Đỗ có chút ngập ngừng, xong vẫn tìm ra một lý do để làm dịu đi trí tò mò của tôi. Nhưng tôi lại thấy câu trả lời của bà ta có một cái gì đó khá là gượng gạo, giống như đang cố bịa ra lý do để che dấu một sự thật khác.
Cảm giác là vậy, nhưng tôi cũng chẳng giám nói thêm câu nào, chỉ lặng lẽ bước theo bác sĩ Đỗ, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bà ta.
Chợt bác sĩ Đỗ đột ngột dừng lại trước cửa của một phòng bệnh số 7, bà ta đẩy cửa bước vào trong, tôi cũng đi theo vào bên trong căn phòng bệnh.
Mùi thuốc sát trùng cùng với mùi thuốc kháng sinh từ căn phòng toả ra làm tôi cảm thấy ngột ngạt.
Bên trong phòng không có quá nhiều người, chỉ có vài bệnh nhân được xếp nằm vào những chiếc giường riêng biệt.
Bác sĩ