Tôi giật mình tỉnh dậy, mơ hồ nhìn xung quanh căn phòng, mới vừa rồi vẫn còn cảm nhận được có ngày kéo chân của mình khá mạnh, đển khi tỉnh dậy nhìn lại thì không hề thấy ai.
Bỗng người tôi run lên vì lạnh, quay đầu nhìn về phía cửa sổ và thấy cánh cửa đã mở ra từ bao giờ. Tôi đặt chân xuống giường, hít một hơi thật sâu, tiến đến gần khung cửa sổ rồi đưa tay đóng cánh cửa lại, lần này tôi cẩn trọng hơn, kiểm tra chốt cửa một cách tỉ mỉ xong mới có thể an tâm được phần nào.
Bỗng bên tai vang vẳng tiếng nước chảy róc rách, đều đó đã thu hút sự chú ý của tôi, khi vừa chốt cánh cửa sổ lại, tôi liền đi đến phòng tắm, tiện tay mở công tắc đèn lên kiểm tra.
Nước từ vòi hoa sen chảy ra làm ướt đẫm sàn phòng tắm, tôi khẩn trương khoá vòi nước lại, trong đầu chợt hiện lên một câu hỏi. Làm sao vòi hoa sen có thể tự mở trong khi không có người chạm đến?
Thắc mắc là vậy, nhưng tôi vẫn không tìm ra câu trả lời thoả đáng cho câu hỏi đó, đành coi như chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Chăm chú nhìn vòi hoa sen một lát, không thấy có điều kỳ lạ gì sảy ra, tôi liền nhanh chóng bước ra bên ngoài.
Nhanh chân trèo lên chiếc giường êm ái của mình, sức lực dường như đã cạn kiệt sau một ngày đầy biến cố, ngay lúc này đây tôi chỉ muốn ngủ một mạch đến sáng mà không bị bất cứ điều gì làm cản trở.
Năm quay lưng về phía cửa phòng, đôi mắt khẽ nhắm lại, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên cánh cửa phòng ngủ từ từ hé mở, âm thanh của cánh cửa làm tôi một lần nữa thức giấc, nhưng tuyệt nhiên thân thể trở nên cứng đơ, không thể xoay người lại nhìn.
Tôi chỉ có thể nằm bất động một chỗ và cảm nhân được có người đang tiến gần đến giường của mình. 1 giây, 2 giây, 3 giây trôi qua, tôi nín thở chờ đợi xem chuyện gì sẽ sảy ra tiếp theo.
Một bàn tay nhỏ bé khẽ đặt lên vai tôi, lúc này tim tôi đã nhảy dựng lên vì sợ, mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện lấm tấm trên trán, nhưng rồi ngay sau đó giọng nói quen thuộc cất lên khiến tôi dần lấy lại được bình tĩnh.
“ Chị, em không ngủ được!”
Tôi vội quay người lại thì thấy Thiên An đang đứng ở ngay bên cạnh, trên tay còn cầm con búp bê vải được làm thủ công.
Tôi mang nỗi bất an nhìn chằm chằm vài con búp bê vải, rồi lại di chuyển tầm mắt về phía Thiên An hỏi:
“ Tại sao em lại không ngủ được?”
Thiên An cúi đầu cố ý tránh né câu hỏi của tôi, thấy thái độ im lặng của con bé tôi có chút khó hiểu, nhưng cũng không muốn gặng hỏi gì thêm, vì con bé đã không muốn nói ra, tôi nên tôn trọng điều đó.
“ Vậy em có muốn ngủ cùng chị không?”
Có lẽ câu hỏi này của tôi là điều mà Thiên An muốn nghe nhất, con bé vội gật đầu rồi leo lên giường của tôi nằm, miệng tủm tỉm cười như được cho kẹo.
Tôi lắc đầu cười khổ, đặt lưng nằm cạnh Thiên An, cũng đã từ rất lâu rồi cả hai chúng tôi chưa có cơ hội ngủ chung với nhau như vậy.
“ Khi nào chúng ta mới có thể quay trở về nhà?” Không gian đang yên tĩnh, bỗng Thiên An lên tiếng hỏi tôi. Câu hỏi tuy đơn giản nhưng lại có sát thương cực lớn đối với tôi.
Chầm ngâm mất vài giây, suy nghĩ xem bản thân nên trả lời như thế nào. Không thấy lời hồi đáp từ tôi, Thiên An tiếp tục lặp lại câu hỏi một cách gay gắt hơn:
“ Em không muốn ở đây nữa đâu, em muốn về nhà. Bao giờ chúng ta mới có thể về nhà?”
“ Khi chị đã có công việc ổn định, chúng ta sẽ trở về nhà!” Giọng của tôi nghẹn lại nơi cổ họng, cố ngăn bản thân không được khóc.
Quay về nhà ư? Con bé đâu biết được rằng chúng tôi đã không còn bất kỳ nơi nào để về. Để có tiền trị bệnh cho mẹ tôi đã vay nợ rất nhiều nơi nhưng vẫn không đủ để chữa trị, đến bước đường cũng tôi đành phải cầm cố căn nhà cho ngân hàng. Sợ mẹ sẽ lo lắng mà bệnh càng thêm bệnh, tôi đã dấu kín chuyện này, ngay cả Thiên An cũng không hay biết.
Bây giờ mẹ đã mất, nhưng những món nợ vẫn còn đó, ngân hàng cũng đã tịch thu nhà và toàn bộ tài sản. Nếu rời khỏi nơi này, chúng tôi cũng chẳng biết mình phải đi đâu, về đâu. Với tình cảnh hiện tại thì có thể nói chúng tôi là những kẻ tứ cố vô thân, không còn nhà để về.
Điều duy nhất mà tôi có thể làm, chính là cố gắng tìm một công việc ổn định để sớm có tiền lấy lại căn nhà mà tôi đã gắn bó từ lúc vừa mới sinh ra, nơi đó là nơi chất chứa rất nhiều ký ức đẹp về gia đình, tôi thật không nhẫn tâm đứng nhìn nó bị bán cho người khác.
Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò mà rồi rơi xuống gối, trong những lúc yếu đuối như thế này tôi đều phải tự động viên bản thân không thể gục ngã, bởi vì nếu như tôi chùn bước thì Thiên An sẽ không còn bất kỳ chỗ dựa nào khác.
Đôi mắt nặng trĩu dần khép lại, gạt bỏ lại phía sau bao nhiêu lo âu, muộn phiền. Mong sao ngày mai sẽ là một ngày mới đầy hy vọng.
——————
Tuấn Anh mơ màng đến một nơi hoàn toàn xa lạ, mọi thứ đều mờ ảo, không thể hình dung được khung cảnh xung quanh.
Đột nhiên anh nghe thấy vang vẳng đâu đó tiếng khóc đầy ai oán, tiếng khóc của một người con gái lòng mang đầy oán hận. Tuấn Anh đi lên phía trước vài bước, bất chợt anh trông thấy từ đằng xa xuất hiện một người con gái mặc