Rốt cuộc cậu ta có ý gì chứ? Tay cầm mảnh giấy, cố gắng suy ra hàm ý năm từ mà Tuấn Anh đã để lại. Nhưng càng nghĩ lại càng rối thêm, cuối cùng tôi chọn cách đơn giản nhất là bỏ qua chuyện này, coi như mình chưa trông thấy gì.
Tiện tay vo mảnh giấy không hề do dự, tôi không muốn để tâm đến dòng chữ đó nữa. Nhanh chóng quay người đi xuống gian nhà bếp, có ý định làm một bữa sáng ngon lành cho Thiên An, nhưng khi mở tủ lạnh thì tôi mới sực nhớ ra là đồ ăn dự trữ đã hết từ tối hôm qua.
Không kiềm lòng khẽ thở dài một tiếng, xong nhanh tay đóng cánh cửa tủ lại. Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đành phải đi ra ngoài mua ít thực phẩm dự trữ. Miễn cưỡng quay trở về phòng của mình để thay đồ, bước lên từng bậc cầu thang, trong đầu vẫn mông lung nghĩ về dòng chữ mà Tuấn Anh đã cố tình gạch đi.
Dù vẫn luôn tự nhủ bản thân nên gạt bỏ chuyện đó qua một bên, nhưng trí tò mò trong tôi vẫn không thể nào kiềm soát theo ý muốn.
Bước chân bỗng khựng lại, tôi chợt nghĩ mình có nên gọi điện hỏi cậu ta về dòng ghi chú đó hay không? Đang mải suy nghĩ, đột nhiên trên lầu vang vọng tiếng bước chân người chạy qua lại.
Lúc đầu tôi còn tưởng là Thiên An đang chạy nhảy đùa nghịch, nhưng rồi khi lên đến lầu hai thì tôi mới phát hiện ra tiếng động đó từ trên lầu ba vọng xuống.
Vẻ mặt bắt đầu hơi căng thẳng, thái độ có phần lưỡng lự nhưng tôi vẫn quyết định đi lên đó để kiểm tra.
Rụt rè bước lên lầu ba, ánh mắt dè chừng nhìn trên lầu, trong thâm tâm chỉ sợ có thứ gì đó sẽ bất thình lình xuất hiện.
Khi đã lên tới bậc thang cuối cùng, tôi ráo riết nhìn xung quanh, nơi khả nghi nhất chỉ có thể là căn phòng “cấm” kia. Bước từng bước một cách thận trọng về phía căn phòng, tôi đắn đo về việc có nên mở cửa?
Lúc trước tôi đã từng đặt chân vào căn phòng này, và gặp phải rất nhiều chuyện kỳ dị, hiện tại tôi đang phải đấu tranh nội tâm xem nên vào căn phòng này hay không?
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng thấy mình không nên bước vào thì vẫn hơn. Lẵng lẽ quay lưng tính rời đi, bỗng nhiên cánh cửa phòng vang lên một tiếng “cạch” kèm theo đó là âm thanh cánh cửa dần hé mở.
Toàn thân tôi bắt đầu tê cứng, vô thức xoay người lại nhìn về phía căn phòng. Khẽ nuốt một ngụm nước miếng xuống chiếc cổ khô khốc, tôi không thể nào hình dung ra việc cánh cửa sẽ tự động mở như đang thôi thúc tôi bước vào.
Lúc này tôi như người bị thôi miên, lấy toàn bộ can đảm đi đến trước cửa phòng. Không rõ vì sao ngay tại thời điểm này tôi lại bạo gan đến vậy?
Đưa tay ra phía trước mặt, dứt khoát đẩy cánh cửa qua một bên. Đột nhiên tôi chết sững người khi trông thấy đằng sau cánh cửa là hình nhân manocanh đã từng xuất hiện ở căn phòng bị bỏ trống lầu hai.
Đôi mắt được làm từ nhựa nhìn chằm chằm vào tôi, làm tôi không lạnh cũng phải rùng mình, điều đáng nói ở đây chính là việc hình nhân manocanh này đang mặc trên người bộ giá y màu đỏ. Hình tượng có chút giống với tân nương mà tôi từng gặp trong giấc mơ.
Hai bàn tay xiết chặt lại thành nắm đấm, nỗi sợ nhanh chóng được thay thế bằng sự phẫn nội. Phút chốc tôi đã biết được ai là người đã bày ra toàn bộ trò ma quỷ này hù doạ tôi suốt thời gian qua, khiến tôi lúc nào cũng phải sống trong lo lắng, dè chừng trước mọi thứ xung quanh.
Không nói bất kỳ lời nào, tôi bất mãn ôm hình nhân manocanh xuống lầu một, mọi động tác đều rất khẩn trương.
Đi ra đến khuôn viên, tôi bắt gặp lão Lý đang hướng mắt về phía cổng chính, như đang mong ngóng người đàn bà điên kia quay trở về.
Nhìn thấy bộ dạng cô độc của lão Lý, tôi không những không đồng cảm mà trái lại, sự phẫn nôi đạt đến cực điểm khi nghĩ rằng người đang giả ma, giả quỷ hù doạ mình chính là lão ta.
Ngay ngày đầu được thầy giáo Hoàng đưa đến đây, tôi đã chú ý đến thái độ của lão Lý dành cho mình, cả việc tôi phát hiện ta bộ giá y trong tủ đồ mà theo lời của lão Lý thì đó là của vợ lão, và bây giờ hình nhân manocanh này lại mặc bộ giá y đó, mọi chuyện không phải là quá kỳ lạ sao? Sau khi đã liên kết lại sự việc cùng với câu nói mà lão ta đã nói vào đêm hôm qua thì tôi có thể khẳng định chính lão Lý đang cố tình bày trò, mục đích là muốn tôi vì hoảng sợ phải bỏ đi.
Không chần chừ mà bước nhanh đến chỗ của lão Lý, lão ta hơi bất ngờ khi nhìn vẻ mặt tức giận của tôi, đôi mắt mờ đục chợt di chuyển xuống hình nhân manocanh, trong vài giây nét mặt của lão có hơi hốt hoảng.
“ Là bác bày ra cái trò này phải không?” Lửa giận trong tôi như đã che mờ đi lý trí, thẳng tay ném hình nhân xuống đất một cái khá mạnh khiến hình nhân manocanh rời ra từng đoạn.
“ Tôi không biết gì cả.” Hoang mang, lo lắng là vậy, nhưng lão Lý vẫn một mực khẳng định bản thân không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
“ Không phải bác chính là người đứng sau chuyện này hay sao. Ngay từ những ngày đầu tôi đặt chân đến đây, bác đã tỏ thái độ không mấy vui vẻ. Có phải việc người đàn bà điên kia hành hung tôi cung là chủ ý của bác