Edit: An Tĩnh | Beta: LinhBến tàu cách khách sạn nửa giờ đi đường, hai người xuống lầu đến nhà hàng hải sản ăn cơm trưa trước, cá và tôm ở chỗ này đều là đánh bắt từ biển vào buổi sáng, tươi ngon, mà giá cả còn rất ổn.
Tống Oanh thỏa mãn ăn hai đĩa lớn, trước mặt là đống vỏ cứng chất cao, cô cởi bao tay dùng một lần ra, còn ợ một tiếng nho nhỏ.
Người trước mặt ngồi vùi mình trên chiếc ghế rộng lớn, ánh mắt sau khi no bụng có hơi đờ đẫn, khuôn mặt trắng trắng mềm mềm, động tác lại có chút vồ vập, không thèm để ý đến hình tượng cô gái của mình chút nào.
Lâm Tống Tiện cũng không biết bị sao, đột nhiên lại cười ra tiếng, bị Tống Oanh phát hiện, cô xấu hổ trừng mắt.
“Có gì buồn cười như vậy sao?’
“Không có gì.” Cậu để tay lên môi ho nhẹ một tiếng, che giấu khóe miệng đang cười, nghiêm mặt nói.
Nắm đấm của Tống Oanh như thể đánh vào bông, hai má hơi phồng lên, một mình ngồi đó hờn dỗi.
“Thật sự không cười cậu mà.” Lâm Tống Tiện không nghĩ đến nữ sinh lại quan tâm đến hình tượng của mình như vậy, thấy thế thì trong đầu lập tức tìm cách sửa chữa.
“Chỉ là tớ cảm thấy cậu như vậy rất đáng yêu thôi.” Dáng vẻ cậu thành khẩn, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, còn gật đầu một cái rất trịnh trọng, bổ sung thêm câu.
“Thật đó.”
Tống Oanh có hơi mất tự nhiên, không ngờ rằng lời nói như thế còn có thể phát ra từ miệng của Lâm Tống Tiện, cô nhẹ nhàng hừ khẽ một tiếng, học theo dáng vẻ của Lâm Tống Tiện lúc ở trong thang máy trước đó.
“Cậu đã không còn đơn thuần nữa rồi, Lâm Tống Tiện.”
“?”
“Cậu đã biết học cách nịnh hót rồi.”
“……..”
Người ra đảo vào buổi chiều không nhiều, bến tàu cổ xưa, có mấy con thuyền chài xếp hàng giáp bên bờ biển, các cột buồm đan xen lẫn nhau, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng người trên thuyền.
Hai bóng dáng nhỏ nhắn xếp hàng trước cửa sổ phòng bán vé, Lâm Tống Tiện nhanh chóng cầm hai vé thuyền đi đến, bến tàu trống vắng, không có thuyền chở khách nào vào bến, lượng khách du lịch đến đảo Đại Tự, cách nửa giờ mới có một chuyến thuyền đến.
Trên đảo không có nhà trọ dừng chân, đều là qua lại cùng ngày, hành lý của hai người đều để ở khách sạn, cả người ung dung, Tống Oanh tò mò quan sát vùng lân cận, thấy được những sạp bán đồ ăn vặt ven đường.
Đoán chừng là cư dân địa phương muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, trừ đồ ăn ra thì bên ngoài cũng có không ít quà lưu niệm thủ công, Tống Oanh không quá hứng thú với những thứ không ăn được này, cô mua hai phần nghêu sò rán, hào hứng mang về cho Lâm Tống Tiện.
“Cậu mau nếm thử món này đi, rất ngon đó.”
Cô ngồi trên ghế, bưng hộp giấy, trong tay cầm đũa dùng một lần ăn rất nhiệt tình, phần nghêu sò rán kia chỉ trong chốc lát đã bị cô tiêu diệt sạch sẻ.
Lúc này Lâm Tống Tiện mới chậm rãi mở đũa động tay, đồng thời không quên nhận xét cô.
“Tống Oanh, cậu đúng là có khiếu ăn uống.”
“….” Tống Oanh mặc kệ, lau sạch chiếc miệng bóng dầu của mình, “Cơ thể tớ vẫn đang phát triển cao lớn nha.”
“Cậu nói có lý.” Lâm Tống Tiện vừa nói, vừa chia một nửa nghêu sò rán trong hộp của mình sang cho cô, dặn dò chân thành, “Thời điểm này cơ thể con nít cần phải đầy đủ chất dinh dưỡng, ăn nhiều chút nhé.”
Tống Oanh bực bội, qua hồi lâu, mới phản bác lại một câu, “Lâm Tống Tiện, cậu chỉ lớn hơn tớ vài tháng mà thôi.”
“À, vậy nên…..” Cậu nhìn cô, trong mắt là ý cười như có như không.
“Cậu phải gọi tớ là anh trai đúng không?”
“….” Quá là không biết xấu hổ.
Tống Oanh cầm đũa dùng sức đâm vào hộp nghêu sò rán, lại tức giận đến độ phồng cả má lên một lần nữa.
Thuyền chở khách đậu bên bờ, nhân viên thông báo du khách có thể xét vé để lên thuyền.
Nước biển chuyển động lững lờ, thân thuyền bên dưới hơi lắc lư, diện tích bên trong không lớn, có mấy chỗ ngồi đã bị người khác chiếm hết rất nhanh, Lâm Tống Tiện phản ứng khá nhanh, tìm được hai chỗ ngồi trống ở cuối hàng.
Thời điểm này ánh mặt trời sáng rực nhất, trên biển không có bất kì thứ gì ngăn cách, sự nóng bức bị gió biển ẩm ướt mạnh mẽ thổi đi không còn dư lại bao nhiêu, hơi thở lúc này chỉ còn lại vị nước biển ướt mặn.
Ngoài cửa sổ là mặt biển vô tận mênh mông, bầu trời xanh như được gột rửa, hải âu chao lượn trên cao, có thể nhìn thấy mấy bóng người trên hải đảo xa xa.
Cảnh vật không phải là bất biến, còn chưa kịp thưởng thức hết toàn bộ, tàu đã cập bến, hòn đảo ở khoảng cách xa gần như xuất hiện trước mặt họ.
Du khách lục tục xuống tàu, ven đường có bảng hướng dẫn, đảo không lớn, đi bộ dạo quanh một vòng cũng chỉ cần mấy giờ, giữa đường có mấy địa điểm phong cảnh rất thích hợp dừng chân ngắm, đã được bảng chỉ đường chú thích lại.
Thuyền phát ra tiếng vù vù, lắc lư, lại rời bến một lần nữa, đi về phía phương xa.
Những người ở lại bắt đầu rải rác đi về phía trước, Lâm Tiện nghiên cứu bảng hướng dẫn màu xanh lam ven đường mấy lần, vung tay lên.
“Chúng ta đi đến bên kia đi.” Hướng cậu chỉ hoàn toàn ngược với các du khách khác tất cả mọi người đều theo đi về giao lộ bên phải theo chiều kim đồng hồ, còn hướng ngón tay Lâm Tống Tiện chỉ là ở bên trái, chỉ có mấy sạp bán đồ nhỏ lẻ loi ở đó.
Đại thiếu gia đã đưa ra chỉ thị, Tống Oanh chỉ có thể phục tùng theo, cô lê bước chân đi phía sau cậu, hai người chậm rãi đi dọc theo con đường này vào trong đảo.
Nước biển vỗ lên những mỏm đá san hô, phát ra tiếng vang rào rào. Dường như đảo Đại Tự vẫn còn giữ nguyên hình dáng nguyên thủy, phong cảnh rất xinh đẹp, họ đi trên đường, một bên là núi, một bên là biển, gió thổi lất phất, trừ mặt trời hơi chói ra, có thể gọi đây là hưởng thụ.
Không bao lâu, khuôn mặt trắng nõn của Tống Oanh đã ửng đỏ nhẹ lên.
Phía trước có một quầy hàng bán nón che nắng và dép, đôi mắt Lâm Tống Tiện chú ý đến, kéo cô qua đó.
“Ông chủ, cái này bán thế nào ạ?” Cái cậu cầm là một chiếc mũ cói đan màu trắng, phía trên còn thắt một chiếc nơ con bướm, rất được lòng các cô gái, trông xinh đẹp lắm.
“Năm mươi, chiếc mũ này rất đẹp, cô gái nhỏ đội lên chắc chắn sẽ đẹp lắm đó.” Có lẽ ông chủ là ngư dân sống gần đây, mặt hơi ngăm đen, nhưng nói chuyện rất hào sảng và nhiệt tình.
Lâm Tống Tiện đội chiếc mũ mình cầm trên tay lên đầu Tống Oanh, khuôn mặt cô gái nhất thời bị che đậy trong bóng tối, vẻ mặt cô có hơi mù mịt, nhìn cậu với đôi con ngươi đen láy, khuôn mặt xinh xắn trông càng tinh xảo nổi bật hơn dưới vành nón rộng lớn, tựa như một thiếu nữ nhỏ không rành chuyện đời vậy.
Lúc này cậu mới lấy điện thoại ra trả tiền.
“Cháu thanh toán, chú tính tiền đi ạ.”
Lâm Tống Tiện đứng đó mặc cả với ông chủ, còn tầm mắt Tống Oanh lại chú ý đến một đống dép được bày trên mặt đất, giữa nhiều màu sắc sặc sỡ, có một đôi hoa cúc nhỏ màu vàng vô cùng đặc biệt, giày rơm đế bằng có quai, phía trên là nhiều đóa hoa nhỏ màu vàng, nở rộ vây quanh một chỗ thật rực rỡ, hình như là một khuôn mặt tươi cười vui vẻ.
Lâm Tống Tiền trả tiền xong, nhìn thấy Tống Oanh đứng bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào một nơi, cậu nhìn theo tầm mắt cô, đã hiểu ra, “Thích à?”
“Trông đẹp.” Tống Oanh ngẩng mặt lên gật đầu với cậu, Lâm Tống Tiện không nói hai lời, trực tiếp lấy tiền trả cho ông chủ.
“Thử xem có vừa không?” Giày được đặt vào bên cạnh Tống Oanh, cô cởi đôi giày bạt trên chân xuống, dè dặt mang vào.
Kích thước rất vừa vặn phù hợp, không lớn cũng không nhỏ.
Chân nữ sinh trắng đến chói mắt, đầu ngón chân lộ ra ngoài tròn tròn đầy đặn, dưới ánh mắt của người nhìn, nó không an phận mà lại động đậy.
Tống Oanh lấy lại đôi giày.
“Vừa rồi.” Cô vừa nói, vừa định cởi nó ra.
“Một hồi sẽ đi đến bờ biển, cậu có muốn mang luôn không.” Lâm Tống Tiện đưa ra đề nghị với vẻ mặt thản nhiên, Tống Oanh suy nghĩ, đồng ý.
“Cũng được đó, hơn nữa mang giày sandal cũng mát mẻ.”
Ông chủ đưa một chiếc túi cho cô để đựng đôi giày bạt vào, Tống Oanh cầm lửng lơ trong tay, cô mặc quần short và áo thun, dưới gấu quần rộng thùng thình là đôi chân trắng gầy thẳng tắp, nón cói lớn, chân mang một đôi dép, so với Lâm Tống Tiện ăn mặc chỉnh tề bên cạnh thì giống đến du lịch hơn.
Trên đường, còn thuận tay mua cà rem sữa chua tự làm.
Hòn đảo sạch sẽ gọn gàng, cây cối tươi tốt, gần biển có xây dựng một con đường ván, cảnh vật vô tận, đi thẳng một