*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: An Tĩnh
Lúc hạng mục chạy dài 5000 mét nam bắt đầu, người tập trung đông bên cạnh đường đua. Tất cả các tuyển thủ đứng vào vị trí, trong tay trọng tài cầm súng bắn phát lệnh, các nam sinh hoạt động thân thể tại chỗ, Lâm Tống Tiện hơi mất kiên nhẫn khi đứng đó.
Thiếu niên mặc quần áo thể thao màu trắng, cao gầy trắng sáng, trên đầu đeo headband [1], ngũ quan thanh tú đẹp đẽ được phô bày.
[1]
Lấp lánh rực rỡ.
Cực kỳ nổi bật chói mắt trong đám người hỗn loạn.
Ánh mắt trời bao phủ các đường chạy trong thao trường, thời kì thanh xuân mười mấy tuổi, phóng khoáng sôi động.
Đã có không ít nữ sinh xung quanh mất kiên nhẫn lén lấy điện thoại ra chụp hình, còn can đảm siết chặt quả đấm, cổ vũ cậu.
“Lâm Tống Tiện, cố gắng lên!”
“Cậu đẹp trai nhất!”
Những lời này vừa nói ra, tiếng cười nho nhỏ cũng vang lên khắp bốn phía, chàng trai bị nhìn chằm chằm kia lại như không hề nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, dáng vẻ lạnh lùng như thường.
Một tiếng súng vang lên, Lâm Tống Tiện hơi khom người bắt đầu xuất phát, chạy như bay ra ngoài với nhịp bước mạnh mẽ.
Âm thanh kêu gào cổ vũ đinh tai nhức óc.
Trên đường trắng đỏ cách đó không xa, thân hình cậu thiếu niên như gió lốc, thậm chí cuốn theo còn tạo nên một vòng xoáy nho nhỏ, nhanh chóng lao vút qua từ trước mặt rồi biến mất không còn dấu vết.
Tóc mái của cậu bị thổi bay lên cao, khuôn mặt hiện ra càng thêm rõ ràng, dưới ánh mặt trời cậu chói mắt đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng.
Trong mười mấy tuyển thủ, một mình cậu dẫn đầu ở phía xa.
Trong thao trường toàn là tiếng kêu gào muốn dời núi lấp biển, đám người đồng loạt kêu tên cậu không hề có quy luật nào.
“Lâm Tống Tiện!”
“Lâm Tống Tiện!”
“Lâm Tống Tiện!”
Dùng ưu thế tuyệt đối của mình để áp đảo những âm thanh mỏng manh khác, giờ phút này, cậu thiếu niên đang chạy băng băng đó đã trở thành sự tồn tại lấp lánh nhất trong mắt tất cả mọi người.
Phương Kỳ Dương bên cạnh đám người nhìn về nơi đó, không nhịn được cảm khái.
“Anh Tiện đúng là đẹp trai quá, ngay cả tôi là đàn ông mà cũng phải rung động đây này.”
“?” Tống Oanh quay đầu nhìn cậu ta với vẻ mặt khó hiểu.
“….. Đừng hiểu lầm.” Phương Kỳ Dương lập tức giải thích, “Chỉ đơn thuần là kiểu rung động vì sùng bái mà thôi, tôi không có những suy nghĩ bận thỉu gì với anh ấy đâu.”
“….. Được.”
5000 mét phải chạy mười vòng, về lâu dài, các lớp bắt đầu cổ vũ riêng cho tuyển thủ dự thi của lớp mình, từng xấp bản thảo nhỏ được gửi đến đài radio, cơ bản đều là tranh thủ khích lệ tinh thần cho các tuyển thu đang thi chạy đường dài.
Lần này Điền Gia Gia là người phụ trách radio của trường, Tống Oanh đi cửa sau, thời điểm cuộc thi tiến hành đến hồi cuối, cô len lén chạy đến sau lưng cô ấy, nhờ vả Điền Gia Gia nhường vị trí cho mình.
Tống Oanh ngồi trước micro, cầm bản thảo trong tay, ánh mắt chăm chú nhìn, bắt đầu đọc.
Tình hình cuộc thi đã quá rõ ràng, Lâm Tống Tiện vẫn dẫn đầu đường đua như cũ, kéo khoảng cách rất dài so với hạng nhì.
Những người khác trên sân đều đã kiệt sức, mồ hôi chảy xuống đầy trán, mặt trời trên đỉnh đầu trở nên chói mắt, không khí ngột ngạt.
Đột nhiên bên tai lại nghe thấy tên mình, hoàn toàn khác biệt với sự ồn ào náo nhiệt xung quanh, một giọng nói thấp và êm tai, chậm rãi hệt như dòng nước từ xa chảy đến, dần dần trở nên rõ ràng.
“Bạn học Lâm Tống Tiện lớp 11/3, chắc hẳn bây giờ cậu đã mệt muốn chết rồi ha. Cuộc thi chỉ còn lại hai vòng cuối cùng, cậu vẫn giữ vị trí hạng nhất, rất nhiều người đang quan sát cậu, hệt như chăm chú ngắm một ngôi sao nhỏ, liên tục phát sáng, nóng lên và tiến về phía trước trên bầu trời.”
“Bây giờ chúng ta đã mười bảy tuổi, sinh mạng vừa mới bắt đầu. Thiếu niên kiêu ngạo sáng chói, cứ đi, thẳng tiến không lùi, không sợ gió tuyết.”
“Hạng nhất rồi sẽ thuộc về cậu, mà tương lai cũng sẽ như vậy.”
Phong cách hoàn toàn khác với các bản cổ vũ khác, nhanh chóng bộc lộ tài năng trong đó, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, có người tò mò nhìn về phía đài radio, Tống Oanh sớm cảm giác được chuyện này nên sau khi đọc xong, cô lập tức khom người rời đi.
Lâm Tống Tiện mỉm cười, vô thức bước nhanh hơn, vốn đã rất mệt mỏi nhưng khoảnh khắc này lại bay biến không thấy tăm hơi, cậu bắt đầu thực hiện chạy nước rút ở chặng đường cuối cùng.
Tại điểm về đích có rất nhiều người tập trung, tầng tầng lớp lớp. Phương Kỳ Dương dẫn đầu một đám nam sinh đứng ở đó, cất cao giọng reo hò tên của Lâm Tống Tiện, lúc cậu chạy lướt qua vạch đích còn kích động hơn cả bản thân cậu, lập tức giang hai tay lao đến.
“Anh Tiện, cực khổ cực khổ rồi.” Cậu ta quan tâm mở nắp chai nước suối trong tay, ân cần đưa đến trước mặt Lâm Tống Tiện, ngoại trừ cái này thì bên cạnh còn có một đống nữ sinh đang vây lại muốn đưa nước.
Lâm Tống Tiện không thèm chú ý, ánh mắt đang tìm kiếm bên trong dòng người, rốt cuộc cũng nhìn thấy Tống Oanh đang chen chúc bên đường chạy, cố gắng nhón chân nhìn quanh.
Cậu đám người đông đúc ra hai bên rồi đi về phía cô.
“Tớ nghe bài cổ vũ rồi.” Đây là câu nói đầu tiên, trong mắt nam sinh nồng nàn ý cười.
“Viết không tệ.” Ngay sau đó, Lâm Tống Tiện nhìn về phía chai nước mà Tống Oanh vẫn luôn cầm chặt trong tay.
“Cho tớ à?”
“Chúc mừng cậu được hạng nhất.” Tống Oanh đưa nước cho cậu, rõ ràng chỉ là một chai nước uối bình thường nhất, nhưng Lâm Tống Tiện lại cảm thấy nó cực kì thuận mắt.
Cậu uống hai ngụm, tinh thần tốt hơn không ít, sau đó lau đi vệt nước đọng trên môi bằng mu bàn tay.
“Đột nhiên đối xử với tớ tốt như vậy, tớ đang lo sợ vì được yêu thương luôn đó.”
“Anh à, vậy em đối xử tốt với anh thì anh ngoảnh mặt làm ngơ sao?” Chẳng biết từ lúc nào, Phương Kỳ Dương cũng thoát ra khỏi đám người, còn chưa đóng nắp chai nước trong tay lại, chất vấn cậu với khuôn mặt như bị phụ lòng.
Lâm Tống Tiện ngây ra, đột nhiên hít nhẹ một hơi, nhắm mắt xoa xoa trán, cả người ngã về phía Tống Oanh.
“Đột nhiên thấy hơi choáng đầu, có lẽ là hạ đường huyết rồi, Nhân Nhân, đỡ tớ qua bên kia ngồi chút đi.”
Phương Kỳ Dương: “…..”
Tống Oanh: “….. Ối.”
Nhờ lần thi đấu này mà Lâm Tống Tiện lại hot lên.
Hình ảnh người ta chụp lúc cậu chạy được đăng lên Tieba, bài đăng đó dùng tên lửa tốc độ nhanh chóng vượt mặt các bài khác, học sinh bên ngoài trường rối rít hỏi thăm, các bạn học trong trường cũng thảo luận sôi nổi, thậm chí cậu còn được bình chọn trở thành người trong đầu trong bảng top hotboy trường học ở Cẩm Thành.
Lúc nghe được tin tức này từ miệng Điền Gia Gia, Tống Oanh hơi sững sốt, sau đó lập tức bật cười thành tiếng, khó có thể tưởng tượng đến dáng vẻ của Lâm Tống Tiện khi biết mặt mình bị người ta đăng lên mạng rồi bỏ phiếu.
Tử hình công khai.
Ngày tiến hình nghi thức bế mạc hội thao, học sinh toàn trường chuyển ghế đến thao trường, tham gia lễ trao thưởng và lắng nghe thầy cô dạy bảo.
Lần này lớp ba đạt thành tích khá tốt, tổng điểm lại thì đứng hạng ba toàn khối, được nhận một tấm giấy khen.
Tất cả các bạn học có giải thưởng ở mỗi hạng mục đều được đọc tên, đi lên nhận phần thưởng và huy chương, Tống Oanh đều có giải trong hạng mục nhảy xa và chạy đường dài, được nhận một quyển sổ tay bìa da màu đen và một bình nước giữ nhiệt.
Cô vui vẻ ôm phần thưởng đi xuống dưới, ngồi tại chỗ mở từng cái ra nghiên cứu cẩn thận.
“Vui vẻ như vậy à?” Người ngồi bên cạnh cô là Lâm Tống Tiện, vị trí này không bắt buộc mà được tự chọn, lúc chuyển ghế xuống đây đúng lúc cậu ở phía sau cô, cậu còn cầm giúp cô một đoạn khi gặp đường dốc, hai người đến cùng thời điểm, thuận thế đó nên cũng ngồi cùng nhau.
“Dĩ nhiên rồi.” Tống Oanh không ngẩng đầu lên, mở nắp bình nước rồi nhìn vào trong, vẫn đang thưởng thức.
“Vậy tớ cho cậu cái này luôn đó.” Cậu ném huy chương vàng nhỏ và phần thưởng trong tay vào lòng cô, dáng vẻ rất tùy ý.
Phần thưởng của hạng nhất là một cây bút máy Parker [2], Cẩm Trung rất hào phóng, từ trước đến nay chưa bao giờ keo kiệt với học sinh ở phương diện này. Bút máy mẫu kinh điển, màu đen tuyền, được chế tác vô cùng tinh xảo. Trước đây Tống Oanh có một cây cùng hiệu, được Tống Chi Lâm tặng nhân dịp sinh nhật, sau đó vô tình làm rơi bể nên phải đổi sang cây khác.
[2]
Trong mắt cô đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, cầm cây bút máy kia mà không thể tưởng tượng nổi.
“Cho tớ thật sao?”
“Một cây viết thôi mà, tớ trông giống người hẹp hòi lắm à?” Lâm Tống Tiện quay đầu, nhíu mày, trên mặt như viết câu ông đây có tiền. Tống Oanh chớp mắt, vội vàng nói cảm ơn.
“Cảm ơn anh Tiện, anh Tiện thật là đẹp trai.”
Lâm Tống Tiện vui vẻ, sau khi cười thì kiềm chế biểu cảm khuôn mặt, lại trầm giọng nói: “Ai cho phép cậu gọi như vậy hả?”
“Tớ nghe họ cũng gọi như vậy mà.” Ánh mắt Tống Oanh tỏ vẻ vô tội.
“Bọn họ thì có thể, không cho phép cậu gọi thế.”
“Vậy tớ phải gọi cậu là gì?”
Vấn đề này khiến Lâm Tống Tiện đang hỏi cũng không thể tiếp tục được nữa, khuôn mặt trầm tư, trái lại thì Tống Oanh ngồi bên cạnh cậu lại lên tiếng sau một lúc suy nghĩ: “Vậy sau này tớ gọi cậu là A Tiện nhé?”
Cô giải thích, “Tớ thấy các nữ sinh khác cũng gọi cậu như vậy á.”
“Ừm.” Lâm Tống Tiện lên tiếng đáp lại, đột nhiên trở nên an phận, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm lên sân khấu hệt như đang nghiêm túc nghe phát biểu vậy.
Tống Oanh cũng không nói thêm gì nữa, nghiên cứu cây bút mày mình mới có được, trong đôi mắt đen bóng khó giấu được sự yêu thích.
Nghi thức sau cuộc thi này dài vô cùng, sau khi phần trao thưởng kết thúc, chủ nhiệm và ban lãnh đạo trường thay phiên nhau lên phát biểu, nói từ lịch sử của Cẩm Trung đến tinh thần thi đấu thể thao, sau đó thuận lý thành chương chuyển qua việc học tập của họ, dõng dạc mạnh mẽ.
Buổi chiều chính là lúc mơ màng buồn ngủ, ánh mặt trời ấm áp trên đỉnh đầu tỏa xuống, đã có không ít học
sinh bên cạnh mất tập trung ngủ gà ngủ gật, chủ nhiệm lớp đứng dưới sân khấu không chú ý đến họ được, nhưng Tống Oanh vẫn còn tinh thần nghe phát biểu.
Đột nhiên có sức nặng đè lên vai cô, một cái đầu đập xuống, tựa vào vai cổ của Tống Oanh. Cô sững sốt nửa giây, quay đầu lại thì thấy Lâm Tống Tiện đang nhắm mắt, hơi thở nhẹ nhàng.
“Cậu làm gì…..?” Tống Oanh cụp mắt, đưa một ngón tay ra, đâm không nhẹ không nặng trên trán cậu, Lâm Tống Tiện hơi nhíu chân mày, lẩm bẩm trong miệng.
“Tớ mệt quá….” Cậu nhắm hai mắt, giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, “Để tớ dựa một hồi đi, tớ ngủ hai phút thôi.”
Nam sinh dứt lời thì hoàn toàn yên lặng, lông mi không nhúc nhích rũ xuống mí mắt, vẻ mặt khi ngủ rất ngoan ngoãn.
Tống Oanh nhìn quầng thâm màu xanh nhạt dưới làn da mắt trắng sáng của cậu, dừng chốc lát lại rút tay về, nghiêm túc nhìn về phía đài chủ tịch.
Lâm Tống Tiện ngủ một giác đến khi buổi bế mạc kết thúc, hiệu trưởng đứng trên sân khấu tổng kết lại, Tống Oanh nghiêng mặt, đánh thức cậu.
“Đừng ngủ nữa, sắp trở về phòng học rồi.”
“Tỉnh lại đi.”
Hai tiếng kêu liên tục, rốt cuộc Lâm Tống Tiện cũng có phản ứng, cậu lầu bầu một tiếng, vô thức cọ đầu trên vai Tống Oanh một cái rồi mới ngẩng đầu lên.
“Tớ ngủ bao lâu vậy.” Cậu xoa mặt, rõ ràng vẫn chưa tỉnh táo lại, Tống Oanh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Gần một giờ.”
“Lâu thật….” Lâm Tống Tiện có hơi bất ngờ, dáng vẻ vẫn mơ mơ màng màng, ngồi đó không có tinh thần, hai mắt ngây ra.
“Hình như vừa rồi tớ nằm mơ.”
“Mơ cái gì thế?” Tống Oanh cảm thấy rất mới lạ. Lâm Tống Tiện suy nghĩ một hồi lại lắc đầu.
“Tớ không nhớ rõ lắm, hình như là ở trong một ngôi nhà, bên trong toàn là kẹo bông và bánh kẹo.” Được bao quanh bởi những mùi thơm không biết tên, trong giấc mơ thấy rất thoải mái.
Giấc ngủ một giờ ngắn ngủi đó là giấc ngủ tốt chưa từng có trước đây của Lâm Tống Tiện, cậu duỗi người đầy lười biếng, giọng điệu ngái ngủ.
“Tớ muốn nhanh về nhà để mơ xong giấc mơ vừa rồi.”
…
Hội thao kết thúc thì có một ngày nghỉ.
Thứ hai, Lâm Tống Tiện mang theo hai quầng thâm mắt lớn đến trường học, gặp được Phương Kỳ Dương trên đường, đại thiếu gia bày ra dáng vẻ ngủ chưa đủ, cụp mắt, lạnh nhạt.
“Anh Tiện, sao anh mới tham gia chạy đường dài một lần đã như bị hút khô mất vậy?” Phương Kỳ Dương không sợ chết sáp đến gần, cái hay không nói lại nói toàn cái dở, Lâm Tống Tiện đẩy cậu ta ra, trên mặt là vẻ mất kiên nhẫn.
“Đừng quấy rầy ông đây.”
“Anh bị làm sao thế?” Phương Kỳ Dương lại nhích đến gần, cẩn thận quan sát khuôn mặt cậu, đưa ra kết luận từ sắc mặt tái nhợt và đôi mắt rõ ràng không được nghỉ ngơi tốt của cậu.
“Bệnh mất ngủ lại tái phát à?” Cậu ta không đợi Lâm Tống Tiện trả lời, sờ cằm suy nghĩ.
“Chuyện gì xảy ra vậy, gần đây quá mệt mỏi sao?”
“Không biết.” Lâm Tống Tiện nghiêm mặt.
“Trước xế chiều tao còn ngủ rất ngon giấc.”
“Trước xế chiều?” Phương Kỳ Dương suy tư, “Đó không phải là lễ bế mạc hội thao sao? Anh ngủ ở đâu chứ??”
Cậu ta kêu to nhưng Lâm Tống Tiện đã đi xa, bóng dáng biến mất bên dưới tòa nhà dạy học, cậu ta cũng vội vàng đuổi theo.
“Anh Tiện, đợi em với.”
Lúc nhìn thấy Tống Oanh trong phòng học, trong đầu Lâm Tống Tiện vẫn đang suy nghĩ vấn đề vừa rồi.
Phương Kỳ Dương đã nhắc cậu nhớ, buổi chiều hôm đó vốn ngủ rất ngon giấc, là vì có Tống Oanh bên cạnh sao?
Suy nghĩ đó vừa xuất hiện, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy hoang đường, Lâm Tống Tiện cau mày đi đến chỗ ngồi, Tống Oanh vốn định chào hỏi cậu rút bàn tay mới vừa giơ lên, không hiểu ai lại đắc tội với vị đại gia này nữa.
Bệnh mất ngủ của Lâm Tống Tiện không diễn ra liên tục, không có quy luật nào cảm, dường như được quyết định bởi cảm xúc trong lòng cậu. Bình thường chỉ khó ngủ hoặc thiếu ngủ, nhưng lúc cảm xúc không ổn định quá mức thì sẽ hoàn toàn mắc bệnh, cả đêm đều không ngủ được, mở mắt đến tận sáng.
Khoảng thời gian này đã khá hơn rất nhiều, nhưng mấy ngày nay lại có xu hướng tái phát, có lẽ là vì ngày đó gặp Tống Nghi Ninh nên bệnh của Lâm Tống Tiện lại tái phát.
Cậu ngủ không ngon, tính khí sẽ dễ nóng nảy, người xung quanh rối rít tránh xa, không dám tùy ý trêu chọc, nên thời gian Lâm Tống Tiện yên tĩnh thì sẽ không hề có cảm giác tồn tại, bộc phát một cái là ai cũng không dám cản trở.
Hai từ cô độc và kiêu ngạo có thể biểu hiện cho cậu.
Phương Kỳ Dương vốn vẫn đang lo lắng đề phòng, rất sợ sẽ làm gì đó không đúng khiến cậu không hài lòng, nhưng lần này Lâm Tống Tiện không còn giống như bình thường, cả người gục xuống bàn hệt như một con mèo bệnh, uể oải buồn rầu, không hề có tính khí quái đản như trước kia.
Thời gian nghỉ trưa, lúc Tống Oanh đi đến thu bài tập ngữ văn thì phát hiện ra điều bất thường của cậu, cô gõ bàn Lâm Tống Tiện một cái, nhẹ giọng hỏi, “Cậu sao vậy?”
“Tớ không thoải mái.” Người nằm ở đó động đậy, để lộ khuôn mặt từ trong khuỷa tay, giọng nói ấm ức, rủ rũ cúi đầu.
Phương Kỳ Dương ngồi phía trước ngoảnh đầu nhìn, bộ dạng này của Lâm Tống Tiện khiến cậu ta nảy ra ảo giác, dường như con mèo đã gặp được chủ nhân, giọng nói khe khẽ từ mũi nghe rất nũng nịu.
Cậu bị suy nghĩ này hù dọa, bả vai run rẩy, vội vàng xoay người lại rời mắt đi.
Lâm Tống Tiện ngồi dậy, dựa ra ghế. Sáng sớm muốn ngủ thì không ngủ ngon giấc, buổi trưa cũng không muốn đi ăn gì, kéo theo đó tâm trạng cũng rất hậm hực.
Cậu cúi đầu, thở dài.
“Không thoải mái chỗ nào, có muốn đi khám bác sĩ không?” Tống Oanh quan tâm hỏi, Lâm Tống Tiện lắc đầu, cụp mắt.
“À, tâm trạng không tốt sao? Có chuyện gì xảy ra à?” Cô hơi luống cuống, vắt hết óc đặt câu hỏi thăm dò, chẳng hiểu sao Lâm Tống Tiện lại bày ra vẻ mặt phiền muộn.
“Ăn không ngon, ngủ cũng không ngon, chỗ nào cũng không ổn.” Cậu xoa sống mũi, nói úp mở.
Rất ít khi thấy được dáng vẻ Lâm Tống Tiện như vậy, Tống Oanh đứng đó, lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị luống cuống tay chân, muốn làm cậu vui vẻ nhưng lại không biết nên làm gì.
Thu bài tập xong đưa đến văn phòng rồi quay về, Lâm Tống Tiện ngồi đó, vẫn là dáng vẻ tinh thần không tốt.
Tống Oanh suy tư một hồi, đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu.
Giờ nghỉ trưa chưa kết thúc, không biết bạn ngồi cùng bạn của cậu đã chạy đi đâu.
“Buổi trưa các cậu không ăn cơm sao?” Cô ngẩng đầu, hỏi Phương Kỳ Dương, nam sinh trước mặt lập tức nói.
“Đúng vậy đó, tên đại gia này quá bắt bẻ, cái này không ăn cái kia cũng không ăn, tôi chẳng còn cách nào khác.”
“Khoai sọ xào ở nhà ăn quá khó ăn.” Lâm Tống Tiện nghe vậy lập tức nhíu mày chê bai.
“Không phải là còn những món ăn khác sao? Một món cũng chẳng lọt được vào mắt anh à?” Phương Kỳ Dương hùng hùng hổ hổ, sắp đến thời gian vào học, trong phòng học đã có nhiều người hơn, xung quanh hơi ồn ào.
Tống Oanh nhìn Lâm Tống Tiện.
Cậu nhìn về phía trước, ánh mắt không có tiêu cự, nhìn vào một nơi không biết tên trong hư không, trên mặt là vẻ buồn bả mất mát.
Chốc lát sau, cậu xúc động hoài niệm nói một câu.
“Nhớ món sườn non nấu khoai sọ nổi tiếng quá đi mất, trước đây ông nội tớ nấu món đó rất ngon.”
Mấy người bên cạnh im lặng không nói gì, cũng không biết phải phản ứng ra sao. Lâm Tống Tiện chậm rãi rời mắt đi, đảo ánh mắt qua, nhìn Tống Oanh không nặng không nhẹ, lặp lại một lần nữa như độc thoại một mình.
“Muốn ăn sườn non nấu khoai sọ quá.”
__
**
Hết chương 31