Edit: An Tĩnh
Rốt cuộc người “DJ” ở cạnh cạnh dàn loa cũng chọn nhạc xong, đi đôi với nhịp điệu hoặc nhẹ hoặc nặng, một giọng nữ khàn khàn vang lên, ca khúc tiếng Anh sống động như thật, có người bắt đầu lắc lư người theo nhịp điệu của tiết tấu.
Tiếng “phốc” thanh thúy phát ra trong không khí, nắp bia được cạy ra, bọt trắng xóa dâng lên.
Mọi người cụng ly với nhau, tiếng cười pha lẫn tiếng chuyện trò, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Phương Kỳ Dương giơ hai lon bia đang cầm trên tay lên cao, đi xuyên qua nửa căn phòng, đến bên cạnh ghế sofa ngồi xuống, cực kỳ tự nhiên đưa một lon trong đó cho Lâm Tống Tiện.
“Anh Tiện.”
Cậu nhận lấy, đốt ngón tay dài kéo miệng lon, mở ra một cách tùy ý.
Hai người cụng một cái.
Lâm Tống Tiện ngửa đầu uống một ngụm, tầm mắt không có tiêu cự nhìn về đám người đang chơi đùa thỏa thích giữa phòng.
Phương Kỳ Dương thấy vậy thì nhìn về phía Tống Oanh.
“Em gái Tống có muốn uống gì không?”
“Sữa chua.” Không chờ cô trả lời, Lâm Tống Tiện không nói một lời đã quyết định giúp cô.
Lòng Phương Kỳ Dương thầm nói em tìm sữa chua ở đâu cho cô ấy đây hả, đầu óc vừa xoay chuyển, đột nhiên hình ảnh gì đó chợt lóe lên.
Hình như vừa nãy ở một góc trong tủ lạnh có bày một hàng đầy ắp những chai sữa chua.
Cậu ta nghĩ đến nhưng giữ trong bụng không nói ra.
“Được được được, sữa chua đúng không, để tôi đi lấy.”
Đồ ăn gọi bên ngoài đã đến dưới lầu, có một nam sinh ở trong phòng nghe điện thoại rồi đi xuống lấy, chỉ chốc lát sau đã mang mấy túi đồ ăn lớn lên.
BBQ nướng, hải sản, pizza, cái gì cũng có, chiếc bàn bị thức ăn bày la liệt chiếm cứ, mùi thơm ngập tràn.
Đám người vốn đang say mê trong cuộc vui cũng rối rít như sói đói ngửi được hương thơm, họ đến gần mở túi đựng một cách qua loa, bắt đầu đưa tay không cầm một miếng pizza lên ăn.
Trương Yên không nhìn nổi, đánh vào tay họ, lấy bao tay trong túi ném qua đó.
Cô cúi đầu sửa sang lại hộp đựng đồ ăn, hiếm khi chị cả vô cùng khí thế lộ ra chút hiền dịu, có người nhanh mắt, thấy được đồ bên trong trước, kinh ngạc kêu lên không hề suy nghĩ.
“Ôi sao trong này còn có một phần cháo thế, tụi mày ai muốn ăn cháo sao?!”
Lời vừa nói ra thì có mấy tiếng cười vang lên, mang theo vẻ giễu cợt trêu đùa.
“Ai lại ăn cháo vào lúc này chứ, chẳng lẽ chúng ta mở tiệc chăm sóc sức khỏe à?”
“Sáng sớm ăn chào, đêm khuya thưởng rượu —–“
“Mày đọc thơ các gì hả?”
“Ồn ào gì thế, Khương Tử Dương, mày nói nhiều quá.” Trương Yên liếc mắt qua, chứa đựng sự cảnh cáo nhẹ, người vừa rồi nói rất hào hứng lập tức im lặng, xin tha thứ.
“Ối ối, chị Yên, em sai rồi, sai rồi ạ.”
Bây giờ là bảy giờ tối, đám người này vừa tan học chưa ăn cơm đã đến thẳng đây, lúc này cũng đã đói không chịu nổi, đồ ăn trên bàn bị tiêu diệt rất nhanh.
Tống Oanh nuốt nước miếng, bị hương thơm trong không khí hấp dẫn, ánh mắt vô thức nhìn chằm chằm hộp đùi gà chiên vàng ươm ở giữa kia, chính cô cũng không phát hiện ra động tác nuốt cổ họng này của mình.
“Ăn cái gì? Tớ lấy giúp cậu.” Lâm Tống Tiện nhận ra ánh mắt của cô, đến gần thấp giọng hỏi.
“….. Đùi gà.” Tống Oanh nói rất nhỏ tiếng, dường như có hơi ngượng ngùng. Phần lớn người ở đây cô đều không quen, từ nãy đến giờ luôn yên tĩnh ngồi ở đây, chỉ trò chuyện đôi câu cùng mấy người bên cạnh mà thôi.
Bỗng nghe thấy tiếng cười rất nhẹ trên đỉnh đầu, tiếp đó Lâm Tống Tiện đứng dậy đi ra đó, chọn lựa đơn giản bên trong hộp, còn đem những món ăn ngon nhất đến, đặt xuống trước mặt cô, dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý.
“Ăn đi.”
Lúc Trương Yên đến, Tống Oanh đang ngồi gặm đùi gà không hề giữ hình tượng, bột giòn vụn rơi lả tả, cô vội vàng đưa tay hứng, Lâm Tống Tiện chu đáo đưa khăn giấy cho cô, lại nhìn chằm chằm khuôn mặt cô rồi bật cười.
“Sao thế….?” Tống Oanh đang cắn thịt gà, trong hai mắt là sự mờ mịt, cậu nhìn cô mấy giây, sau đó đưa tay quẹt lên chóp mũi cô một cái, lau đi mảnh vụn trên đó.
“Ăn dính đầy cả mặt rồi.”
“….”
“A Tiện, cậu ăn gì chưa? Tớ có mua thêm một phần cháo này.” Trương Yên đặt phần cháo được đóng gói cẩn thận ở bên cạnh cậu, mở nắp ra, cháo còn tỏa nhiệt, thịt gà nấu cùng gạo rất thơm, hoàn toàn cách biệt với những thứ thức ăn rác rưởi kia.
Cô mở túi chén đĩa ở bên cạnh rồi đưa cho cậu một chiếc muỗng.
Lâm Tống Tiện im lặng chớp mắt một cái, sau đó mới nhận lấy, “Tôi chưa ăn, cảm ơn.”
“Đây là cháo từ quán mà cậu thường ăn đó, mùi vị chắc không thay đổi mấy.” Cô ta cười một tiếng, một cô nàng vênh váo hung hăng và kiêu ngạo lại trở nên đơn thuần nhỏ nhẹ khi ở nhà cậu, hệt như biến thành một cô gái mười mấy tuổi đơn giản vậy.
“Trương Yên.” Lâm Tống Tiện gọi cô ta, sau khi nói một câu ngắn ngủi, cậu dừng lại chốc lát rồi mới nói tiếp: “Chuyện kia đã qua rất lâu rồi, cậu không cần phải như vậy.”
Nụ cười trên mặt cô ta dần biến mất, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.
Trương Yên đáp “ừ”, vô cùng thản nhiên, giọng điệu nhẹ nhàng, “Tớ biết mà, cậu chỉ thuận tay mà thôi.”
“Nhưng tớ muốn đối xử tốt với cậu, đối với tớ mà nói, chuyện này cũng chỉ là thuận tiện mà thôi.”
…
Trong phòng ngột ngạt, Lâm Tống Tiện bị “thọ tinh” hôm nay kéo đi uống bia, trước khi đi còn ném máy game của mình cho cô, bảo cô thấy chán thì tự chơi trước, cậu sẽ quay lại nhanh thôi.
Tống Oanh thu hoạch hai đợt rau, sau đó đi câu cá một hồi, hơi mỏi mắt, bên tai thì vẫn luôn ồn ào ầm ĩ, không khí bí bách.
Cô đứng dậy, xoa xoa bả vai, đi ra ban công hóng mát.
Bầu trời đêm bị sắc đen bao lấy, bên dưới là những đốm sáng phát ra từ những ngôi nhà đang sáng đèn khác, gió đêm tươi mới mát mẻ, Tống Oanh vừa đi ra ban công thì phát hiện đã có người đến đây trước.
Trương Yên đang hút thuốc lá, đốm sáng nhỏ màu đỏ chợt lóe lên ở một góc tối, mùi thuốc lá tản ra bởi làn gió, ngón tay cô nàng giật giật, điếu thuốc kéo giữa bị dập tắt trong bóng tối.
“Cậu cũng đến hóng mát à?”
“A, bên trong có hơi ngột ngạt.” Chẳng hiểu sao Tống Oanh luôn cảm giác mất tự nhiên khi gặp cô ấy, cô hơi hé môi, luống cuống đưa tay chỉ chỉ phía sau.
“À.” Cô ấy gật đầu, không nói gì nữa.
Hai người chỉ đứng im lặng như vậy, tiếng ồn ào loáng thoáng xuyên qua kính vang đến, Tống Oanh đón gió, cảm giác đã được một thời gian rồi nên cô chuẩn bị quay về.
“Cậu không tò mò chuyện mà tôi và A Tiện nói vừa nãy là gì sao?” Một giọng nói đột nhiên phát ra ở phía sau, Tống Oanh dừng lại, cuối cũng vẫn xoay người.
“Nếu cậu muốn nói thì có thể xem tôi như người nghe.”
Nhưng thật ra cũng chỉ là một câu chuyện đơn giản mà thôi.
Lúc Trương Yên còn học cấp hai, cá tính cũng không kém bây giờ là bao, danh tiếng trong trường vô cùng lớn, đám chị em đi theo sau lưng luôn bày ra dáng vẻ khoe khoang, không cẩn thận gặp phải chuyện phiền phức.
Một nữ sinh cùng nhóm cô bị người khác cướp bạn trai, chạy đến trước mặt Trương Yên khóc lóc kể lể, cô giảng đạo lí, lúc đó tuổi nhỏ làm việc không cân nhắc trước hậu quả, trực tiếp gọi cô gái “Tuesday” đó đến nhà vệ sinh nữ trong trường cảnh cáo một phen.
Sau đó mới biết, anh trai người ta lăn lộn trong xã hội, em gái chịu thiệt thòi lớn như vậy thì nhất định phải trả thù, sau khi tan học, Trương Yên bị lôi vào một hẻm nhỏ, suýt chút nữa đã bị giở trò đồi bại.
Khi ấy Lâm Tống Tiện xuất hiện, Trương Yên đang cố gắng giữ chặt quần áo mỏng cuối cùng trên người, cắn chặt răng, nhìn chằm chằm mấy người đàn ông trước mặt với đôi mắt đỏ hoe, trong lòng đã thề tàn nhẫn, sau khi thoát được chắc chắn sẽ giết chết họ.
Nhưng cuối cùng cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ tuổi, vừa căm hận nghiến răng nghiến lợi, vừa chìm ngập trong cảm giác khủng hoảng vô tận.
Sau đó Lâm Tống Tiện như từ trên trời hạ xuống như vậy.
Đối với Trương Yên khi đó mà nói, quả thật dùng từ trên trời giáng xuống để hình dung nam sinh xuất hiện ở ngõ hẻm rồi một thân một mình đánh ngã mấy tên côn đồ kia là không hề nói quá.
Một khắc kia, cậu chính là anh hùng của cô.
“Tôi không hề nghĩ đến những thứ khác, người này, hệt như một ngôi sao trên trời, chỉ cần có bất kì ý đồ nào với cậu ấy cũng giống như vấy bẩn cậu ấy vậy.” Trương Yên hút một hơi thuốc lá, khó thuốc trắng xóa phun ra giữa môi, cô híp mắt nhìn bầu trời đêm, giọng nói lạnh nhạt, mỏng nhẹ.
“A Tiện rất kì lạ, bên cạnh cậu ấy có rất nhiều người vây quanh, nhưng cậu ấy luôn cô độc, dường như chẳng có ai trong đám bạn như chúng tôi được chân chính bước vào lòng cậu ấy cả.”
“Ban đầu khi mới nhìn thấy cậu, tôi chẳng hề nghĩ đến về sau sẽ biến thành như vậy.” Trương Yên dập tắt thuốc lá trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Oanh đứng cách đó không xa, có vẻ như cô đang thất thần, trên gương mặt xinh đẹp có sự hoảng hốt.
Trắng
nõn, thanh tú, vô cùng nhỏ nhắn.
Giọng điệu khi nói chuyện rất nhỏ nhẹ, trông nhát gan và hướng nội, không có bất kì tính công kích nào, khiến người ta phớt lờ sự tồn tại của cô theo bản năng.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Trương Yên về cô.
Nhưng chẳng ai ngờ được, từ đầu đến cuối chỉ có cô bước vào trái tim cậu mà thôi.
“Đối xử với cậu ấy tốt chút nhé.”
“Lấy được rồi mất đi lần nữa mới là tàn nhẫn nhất, A Tiện quá khổ rồi, quen biết cậu ấy lâu như vậy, bây giờ là lúc tôi thấy cậu ấy vui vẻ nhất đấy.”
–
Lúc Tống Oanh đi vào trong, không biết Lâm Tống Tiện đã đi đâu, không khí trong phòng vẫn náo nhiệt như cũ, Phương Kỳ Dương đang ở trong đám người nhìn thấy cô, ánh mắt cậu ta sáng lên, vội vàng đi đến kéo tay cô.
“Em gái Tống, đi đâu nãy giờ vậy? Vừa rồi A Tiện không thấy cậu đã sốt ruột lắm đấy, bây giờ không biết đi đâu tìm cậu rồi.”
“Tớ ra ban công hóng gió chút thôi à.” Cô đi theo sau lưng cậu ta, hỏi: “Cậu ấy đâu rồi?”
“Hình như vừa mới đi xuống, đừng để ý đến anh ấy, lát nữa không thấy cậu sẽ đi lên thôi.” Phương Kỳ Dương không nói lời nào, chỉ đưa cô đến ghế sofa ngồi xuống, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong tay lại cầm điện thoại bắt đầu gửi tin nhắn cho Lâm Tống Tiện.
Cậu ta tập trung gõ chữ, Tống Oanh thất thần nhìn sườn mặt cậu chằm chằm, trong đầu nhớ lại cuộc nói chuyện với Trương Yên khi nãy, cô đảo mắt, chợt hỏi.
“Phương Kỳ Dương, tại sao tớ cảm thấy Lâm Tống Tiện không có bạn bè gì vậy?”
“Cậu đang nói gì đấy, anh Tiện không có bạn chỗ nào, cả phòng đây không phải bạn thì là gì?” Phương Kỳ Dương như nghe thấy truyện cười, ngẩng khuôn mặt với vẻ không thể tưởng tượng nổi lên, buồn cười phản bác cô.
“Ý tớ nói là….” Tống Oanh lộ ra chút buồn rầu, sắp xếp chọn lời, sau đó mới lên tiếng lần nữa: “Dường như cậu ấy không người bạn thân thiết chân chính.”
Phương Kỳ Dương hơi khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, “Chuyện này à….”
“Thật ra thì ban đầu tôi kết bạn với anh Tiện là do người nhà dặn dò, cậu có biết không?” Phương Kỳ Dương suy nghĩ hồi lâu, mới cất điện thoại đi, chậm rãi nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Phần lớn người trong thế giới của chúng tôi đều biết gia thế của anh ấy, trên căn bản đều do gia đình bày mưu lập kế, mọi người đều muốn cái lợi, tránh cái hại, thời điểm tất cả mọi người đều xem một người là tiêu điểm, thì những người khác đương nhiên cũng vô thức tiếp cận anh ấy.”
“Vì vậy mới biến thành những gì cậu thấy như bây giờ.”
“Nhìn mọi người ai cũng chơi với nhau rất vui vẻ, nhưng để nói là ai hoàn toàn thật tâm kết bạn với anh Tiện thì ngay cả tôi cũng không dám tùy tiện mở miệng đâu.”
Phương Kỳ Dương lại bị người khác gọi đi, Tống Oanh ngồi một mình trong góc, mới hoàn hồn khỏi chuyện vừa rồi, vừa định lấy sữa chua trước mặt thì Lâm Tống Tiện từ ngoài cửa tiến vào, khi thấy cô, cậu cất giọng trách mắng.
“Cậu đi đâu sao không nói với tớ một tiếng?”
“Tớ sai rồi.” Tống Oanh nhìn cậu, chậm rãi nói lời xin lỗi. Vẻ mặt Lâm Tống Tiện hơi ngây ra, “Tớ đâu có mắng cậu.”
“Ừm, tớ biết.” Cô kéo vạt áo cậu một cái.
“Là tớ biết lỗi sai của mình.”
Lâm Tống Tiện ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô một lúc lâu mới lên tiếng, “Cậu có mệt không? Có muốn đi nghỉ ngơi không?”
“Không mệt.” Tống Oanh lắc lắc đầu.
Tiếng nhạc bên tai đã sớm đổi thành rock n roll, khiến huyệt thái dương người ta giật giật nảy lên, đám người chơi vui vẻ, ôm micro hát hò, lắc lư, gào hét, uống rượu, dường như đến trần nhà cũng rung nhẹ theo, ánh sáng mờ ảo, đèn năm màu sáng rực khiến đầu óc quay cuồng.
Lâm Tống Tiện không hề hứng thú với mấy khung cảnh như vậy, xoa xoa trán, đã mệt mỏi từ lâu rồi, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Cậu không mệt nhưng tớ mệt.”
Biệt thự này cách âm rất tốt, ra khỏi căn phòng kia thì dường như những âm thanh náo nhiệt đều bị ngăn cách trong nháy mắt, chỉ nghe thấy những tiếng loáng thoáng.
Lâm Tống Tiện đưa cô đến phòng khách ở lầu một, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh gì nữa, so sánh với ở trên thì nơi này yên tĩnh quá mức, nhưng lại khiến người ta thử thả, những tiếng ồn ào ầm ĩ trong đầu dần trở nên mờ nhạt.
Bóng đêm lặng lẽ, một màu tối đen bao trùm bên ngoài cửa sổ, bóng dáng rừng trúc phản chiếu lên kính, rồi bị ánh sáng ấm áp trong phòng xua tan.
Lâm Tống Tiện đẩy bàn trà nhỏ bên cạnh tới, đặt trước ghế sofa để Tống Oanh ngồi đó làm bài tập.
Giữa hai người có một khoảng cách nhỏ.
Cô cầm bút nghiêm túc làm đề, Lâm Tống Tiện dựa người trên ghế chơi điện thoại, thời gian lặng lẽ trôi qua, người bên cạnh bỗng ngáp một cái.
Đầu tiên là bả vai cảm nhận được sức nặng, Tống Oanh dừng bút lại nhưng nhanh chóng tiếp tục, sau đó đầu cậu dần dần tuột xuống, tuột xuống, cuối cùng cả người Lâm Tống Tiện ngã xuống, nằm trên đùi cô.
“Nhân Nhân……” Cậu nhắm hai mắt, miệng lẩm bẩm, mặt vô thức nhích đến gần, dần dần tới bên hông cô, né tránh ánh sáng ngời ngời trên đỉnh đầu.
“Tớ ngủ một lúc nhé, cậu làm xong thì gọi tớ.”
Nam sinh nói xong thì không còn động tĩnh gì nữa.
Tống Oanh cúi đầu xuống nhìn.
Lâm Tống Tiện yên tĩnh vùi đầu ngủ, lông mi đổ bóng dưới mắt, khuôn mặt tái nhợt, hệt như nhiều ngày không được nghỉ ngơi đủ.
Chẳng hiểu tại sao một nơi nào đó trong đáy lòng Tống Oanh như sụp đổ, cô cầm một quyển sách trên bàn lên, che chắn ánh đèn chói mắt trên đầu giúp cậu.
Lâm Tống Tiện biến mất một lúc lâu, Phương Kỳ Dương dành chút thời gian giữa cuộc vui, chuẩn bị đi tìm cậu, khi đến cầu thang thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Trong phòng khách giữa đêm khuya thanh vắng, Tống Oanh ngồi trên ghế sofa, điện thoại mở phim để trước mặt nhưng không hề có âm thanh.
Mà người họ tìm từ nãy đến giờ đang yên tĩnh nằm trên đùi cô, nhắm chặt hai mắt như thể đang ngủ say, hiếm khi bình yên thong thả như vậy.
Ánh đèn hơi ngả vàng, giữa căn phòng ấm áp, bất ngờ là họ lại hòa hợp một cách rất tự nhiên, có một không khí âm thầm lan tràn khó có thể diễn tả được.
Cậu rời mắt đi, không phát ra chút âm thành nào, yên lặng quay đầu lại, vừa mới rời đi thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khác ở đầu cầu thang.
Trương Yên cũng đang chăm chú nhìn cảnh tượng cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh, chốc lát sau cô rời mắt, sau đó đối diện với ánh mắt của Phương Kỳ Dường, nhíu mày nhẹ.
“Nói chuyện chút không?” Môi Phương Kỳ Dương khẽ mấp máy, chỉ chỉ ban công ở trên lầu hai, Trương Yên ngầm đồng ý, xoay người đi trước.
Bóng đêm buồn tẻ, ánh đèn vô biên.
Hai người tựa vào lan can trên ban công, ngắm nhìn cảnh đêm ở phía xa.
Phương Kỳ Dương thổn thức một cách khó hiểu, không khỏi cảm khái một câu.
“Không ngờ là thứ tự đến trước đến sau này lại không hề có lý chút nào.”
**
Hết chương 36