Edit: An Tĩnh
Tống Oanh không phân biệt được Lâm Tống Oanh đang trêu chọ cô hay là đột nhiên có linh cảm, dưới sự bao trùm bởi thân thể của nam sinh, đầu óc cô hơi nóng lên, còn chưa kịp nghĩ xong câu trả lời, phía sau đã có tiếng nói vang lên.
“Anh Tiện! Em gái Tống, hai người đây là?!” Phương Kỳ Dương đứng cạnh máy trò chơi cách đó không xa nhìn hai người họ với vẻ không thể tin được, cậu ta đưa ngón tay chỉ về phía họ, dáng vẻ sợ đến ngây người.
“Như vậy có hơi táo bạo đó!” Cậu ta chỉ một hồi lâu, cuối cùng dồn sức nói ra một câu. Lâm Tống Tiện buông cô ra hệt như chưa từng có chuyện gì, vẻ mặt bình thản.
“Tao đang dạy cô ấy chơi game, làm sao.”
“Không phải chứ, chơi game thì cũng không đến mức như vậy đâu….” Cậu ta lẩm bẩm, bị Lâm Tống Tiện liếc một cái, giọng nói nhỏ dần, Phương Kỳ Dương nhanh trí, ánh mắt sáng lên.
“Em đi đua xe với Điền Gia Gia đây, hai người tiếp tục chơi, cứ tiếp tục chơi đi.” Cậu ta chạy rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của hai người.
Tống Oanh đã bình tĩnh lại, đứng ở đó với dáng vẻ như thường, cô đang chờ Lâm Tống Tiện mở miệng trước, ai ngờ cậu chỉ nhìn xuống mấy giây, sau đó kéo đuôi tóc của cô.
“Có muốn đi gắp gấu bông không?”
Có lẽ sẽ không có nữ sinh nào chống lại được sức hấp dẫn của máy gắp thú.
Một dãy máy gắp thú trắng trắng mập mập xếp hàng đứng ngay ngắn, cách lớp kính trong suốt, bên trong có đầy thú bông nhỏ.
Thỏ đáng yêu, mèo máy đầu tròn xoe, gấu bông em bé, Tống Oanh chống tay lên vách kính, ghé đến gần nhìn vào bên trong.
Cô mở to mắt, trong miệng vô thức cảm khái, “Đáng yêu quá đi.”
“Anh Tiện gắp cho em ha.” Lâm Tống Tiện đứng bên nói. Tay đút trong túi, đứng thẳng người, ánh đèn sáng rực bên trong máy gắp thú chiếu lên mặt cậu, chẳng hiểu sao lại tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Tống Oanh quay đầu đi, chớp mắt, “Cảm ơn anh Tiện?”
Có người dường như trời sinh đã giỏi trong một số phương diện, bất kể là trò chơi gì thì Lâm Tống Tiện cũng có thể chơi một cách rất thành thạo, đạt đến trình độ cao nhất dễ như trở bàn tay.
Tống Oanh ôm một đống gấu bông trong lòng, sắp không nhúc nhích được nữa, cuối cùng Lâm Tống Tiện đến quầy làm việc xin một chiếc túi, để cô xách gọn trong tay.
“Tớ lợi hại không?” Cậu bày ra phong thái muốn được khích lệ, Tống Oanh cũng không hề keo kiệt.
“Cậu thật sự quá tuyệt vời.”
“Vậy thì có định thưởng cái gì không?” Cậu đột nhiên chuyển hướng câu chuyện, Tống Oanh bối rối hai giây, “Hả….?”
“Có phải cậu muốn chơi tớ xong không trả tiền [1] không.” Lâm Tống Tiện dừng bước chân, nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt nghiêm túc.
[1] Nguyên văn là “bạch phiêu” (白嫖): là từ hay dùng trong giới fan idol, ý chỉ fan hâm mộ ngoài miệng không có bất cứ hành động hay ủng hộ vật chất nào, tôi chỉ nhìn anh qua màn hình và không muốn chi ra bất cứ thứ gì cả nhưng khi thần tượng được khen ngợi hoặc tôn vinh sẽ nhảy ra cọ nhiệt.
Tống Oanh: “….”
“Yêu cầu của tớ không cao.” Cậu còn nói, thuận tiện chỉ về phía sân khấu ở trung tâm khu trò chơi trước mặt.
“Cậu đi lên đó bày tỏ với tớ là đã hài lòng rồi.”
“….?”
Sân khấu này trống trãi, nhưng ở đó có đầy đủ các dụng cụ như loa, micro, còn có không ít các loại nhạc cụ. Hơi tương tự với loại hình cung cấp sân khấu cho mọi người, có tài và có can đảm thì đều có thể lên đó.
Có thể thường xuyên nhìn thấy những người đứng ở đây bày tỏ, có đôi khi là bạn trai bạn gái, đôi lúc lại là bạn thân, anh em thì tương đối ít, mỗi lần như vậy đều sẽ tạo nên khung cảnh sôi động, toàn bộ người trong khu trò chơi vây quanh cổ vũ, xem như là một hoạt động đặc biệt
Tống Oanh kinh ngạc trước yêu cầu vô lí này của Lâm Tống Tiện, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Cậu không muốn à.” Ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Tống Tiện tìm tòi nghiên cứu trong đôi mắt cô, cuối cùng đưa ra kết luận.
Cậu cụp mắt xuống, vẻ mặt không giấu được sự mất mát, nhẹ nhàng nói: “Thôi bỏ đi.”
Lâm Tống Tiện nói xong thì định đi, Tống Oanh có hơi luống cuống, vội vàng kéo cậu lại, đầu ngón tay siết chặt ống tay áo của cậu, “Không phải…..”
Cậu lập tức dừng bước, im lặng nhìn cô, sau mấy giây đối mặt, Tống Oanh thua trận.
“Cậu muốn thế nào?”
Lâm Tống Tiện bảo Tống Oanh hát cho cậu nghe một bài hát.
Trên đó không có nhạc đệm, trên sân khấu có một chiếc đàn guitar cũ, Tống Oanh đã từng học nhạc cụ ở cung thiếu nhi, miễn cưỡng còn nhớ hai bài hát, cô ngồi trên ghế ôm đàn guitar, thử gảy dây cung hai cái.
Động tĩnh trên sân khấu đã thu hút sự chú ý của một số người, Tống Oanh điều chỉnh âm thanh chính xác, sau đó điều chỉnh lại micro trước mặt, giọng nói nhè nhẹ chầm chậm xuyên qua micro rồi vang lên.
“Ở đây có một bạn nhỏ muốn tôi hát cho cậu ấy nghe một bài hát.”
“Bài <Côn trùng bay> này tặng cho cậu, hy vọng bạn nhỏ Lâm Tống Tiện mỗi ngày đều vui vẻ, trưởng thành thật hạnh phúc.”
Nữ sinh nói xong, cúi đầu gảy dây đàn, mái tóc dài mềm mại xõa xuống, âm thanh trong trẻo từ đàn guitar cũng vang lên theo.
Tiếng hát trong veo và ấm áp.
“Côn trùng bay, côn trùng bay, cậu đang nhớ đến ai…..”
Cả buổi biểu diễn đều rất yên tĩnh, bên
dưới sân khấu cũng không ai ồn ào, ngay cả âm thanh trò chơi cũng nhỏ đi rất nhiều, chỉ còn tiếng hát êm ái vang vọng bốn phía.
Một ca khúc ngắn ngủi lại nhanh vô cùng, Tống Oanh hát xong, đứng dậy cất đàn guitar, chiếc váy nhẹ nhàng cọ vào bắp chân, lúc cô chuẩn bị đi xuống sân khấu thì tiếng vỗ tay và cổ vũ mới vang lên.
“Chị gái hát không tệ nha! Hát thêm một bài nữa đi!”
“Hát thêm một bài, hát thêm một bài đi!”
“Người đẹp ca ngọt gì đâu á!”
Tống Oanh không quen với không khí như vậy, vừa rồi lúc biểu diễn thì không cảm thấy gì, bây giờ kết thúc mới cảm thấy khó chống đỡ nổi.
Cô hốt hoảng, nhanh chóng đi xuống sân khấu, cúi thấp mặt, đi đến bên cạnh Lâm Tống Tiện đang đứng sau đám người.
Những ánh nhìn chăm chú dần bớt đi, rất nhanh đã có người đi lên sân khấu, tạo nên một làn sóng chú ý và bàn tán khác.
Chỗ này cực kì thanh tịnh.
“Có thể đi rồi.” Tống Oanh mím mím môi, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Tớ còn chưa nghe được lời tỏ tình.” Người nào đó còn bày ra dáng vẻ được voi đòi tiên, Tống Oanh tức giận, vừa định cãi lại thì vẻ mặt cậu đã thay đổi, “Nhưng tớ không tham đâu.”
Cậu còn nói nghe rất tủi thân: “Như vậy đã rất hài lòng rồi.”
……
Lúc đi ra khỏi khu trò chơi, trời đã gần sẩm tối. Ánh sáng đỏ rực nhuộm đường chân trời, gió đêm trong lành, xe trên đường lao vun vút qua.
Tống Oanh và Lâm Tống Tiện sánh vai đứng trên xe buýt, tay cầm vòng nắm, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố bên ngoài đắm chìm trong hoàng hôn, dịu dàng và an nhàn.
Thân xe lắc lư, vai hai người đụng vào nhau, vô tình chạm phải, nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp quần áo mỏng truyền đến.
Tống Oanh nắm chặt vòng nắm, nghiêng đầu nhìn cậu, “Thật ra thì cậu không cần thiết phải đưa tớ về nhà đâu, trên đường rất an toàn.”
Lâm Tống Tiện quay mặt sang, con ngươi lẳng lặng nhìn cô chăm chú, không nói gì.
“Tớ cảm thấy một mình cậu về nhà thì có hơi cô đơn.”
“Có phải cậu ngốc không.” Cậu đột nhiên cười khẽ, rời mắt đi nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Đưa cậu về nhà không phải vì trên đường đi sẽ gặp nguy hiểm, mà là muốn tận mắt nhìn thấy cậu vào cửa nhà, tớ đưa cậu ra ngoài thì phải đưa cậu an toàn hoàn chỉnh về nhà.”
“Còn cô đơn thì bất kể lúc nào, từ lúc chúng ta tách nhau đã như vậy rồi.”
Trước cổng tiểu khu, một ngọn đèn đường màu vàng sáng lên, ánh sáng nhạt nhòa trong màn đêm xanh thẳm.
Trên con đường mòn trồng đầy cây long não, chỉ có tiếng bước chân của hai người, một trước một sau, cách nhau chưa đến nửa mét.
Xa xa nhìn thấy cửa sổ, bên ngoài đặt một chậu cây xương rồng bà nhỏ, đó là nhà của Tống Oanh.
Lâm Tống Tiện dừng bước lại, cụp mắt nhìn về phía người trước mặt.
“Đến nhà cậu rồi.”
“Cảm ơn cậu đã đưa tớ về nha.” Tống Oanh ngửa đầu nói cảm ơn với cậu, dáng vẻ rất đáng yêu, Lâm Tống Tiện không kiềm được, đưa tay xoa đầu cô, trong mắt ẩn chứa ý cười.
“Không cần cảm ơn đâu.” Cậu rút tay đút trong túi ra, lấy một thứ bên trong rồi nhét vào trong túi váy của Tống Oanh.
“Tặng cho cậu, về nhà rồi xem.”
Đó là một vật hình chữ nhật, nho nhỏ lại cứng cáp.
Trên đường Tống Oanh đi về, thỉnh thoảng cô lại đụng đụng vào món đồ trong túi, có lẽ trong lòng cô đã sớm có câu trả lời.
Trở về phòng đóng cửa lại, Tống Oanh lấy món đồ trong túi ra.
Một thỏi son đựng trong chiếc túi có màu đen và vàng, mã số dưới đáy son là màu mà cô đã thử hôm nay.
Điện thoại rung lên, nhận được một tin nhắn mới.
“Trước mười tám tuổi, tặng cậu cây son đầu tiên.”
Tống Oanh nằm trên giường, hai tay cầm chặt điện thoại đặt trên ngực, ngửa mặt thất thần nhìn lên trần nhà.
Tất cả những gì xảy ra hôm nay lặp lại một lần trong đầu cô, lau son, cầm tay, chơi game, còn có dưới trong bóng đêm, dịu dàng khó tả.
Cô nhớ lại câu nói đã nghe lúc mới chuyển đến trường đến lần nữa.
—– “Ai có thể không thích Lâm Tống Tiện chứ?”
Đúng vậy.
Có một suy nghĩ dần dần trở nên rõ ràng.
Ai có thể không thích cậu chứ.
**
Hết chương 46