Edit: An Tĩnh
Lúc Lâm Tống Tiện về đến nhà thì đêm đã khuya, nhưng đèn bên trong biệt thự vẫn sáng ngời, phòng khách thường ngày luôn trống trãi, giờ đây lại có thêm một người, Tống Nghi Ninh ngồi trên ghế sofa, bưng tách trà trước mặt lên.
“Tại sao bà lại ở đây?” Lâm Tống Tiện đứng ở lối ra vào hỏi, cửa sau lưng chưa đóng lại, ánh mắt hệt như đang nhìn một kẻ thù.
“Mẹ là chủ nhân ở đây, bảo quản lý mở cửa giúp mẹ.” Tống Nghi Ninh nói với dáng vẻ đoan trang như thường, “Lần sau trước khi đổi mật khẩu nhớ phải nói cho mẹ một tiếng.”
“Tôi hỏi bà ở đây để làm gì?” Lâm Tống Tiện không kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng, Tống Nghi Ninh nhìn cậu, ném thẳng đồ trong tay lên bàn trà nhỏ.
Đó là một chồng tài liệu, có thể dễ dàng thấy được những chữ tiếng Anh trên đó, mặt bìa in huy hiệu của một trường học.
Đây là trường học cũ của Tống Nghi Ninh, đồng thời cũng là một trong mười trường Ivy League [1] hàng đầu ở nước ngoài.
[1] Thuật ngữ Ivy League thường được sử dụng ngoài ngữ cảnh thể thao để chỉ 8 trường này như một nhóm các trường đại học ưu tú với hàm ý về sự xuất sắc trong học thuật, tính chọn lọc cao trong tuyển sinh cùng những tầng lớp tinh hoa trong xã hội.
“Mẹ đã sắp xếp trường học cho con xong xuôi, chờ làm xong thủ tục, con có thể lập tức xuất ngoại du học.”
“Bà dựa vào cái gì mà cảm thấy mình có thể sắp xếp cuộc đời của tôi?” Mặt Lâm Tống Tiện đầy vẻ giễu cợt, tay buông thỏng bên người vô thức run rẩy, cảm giác hoang đường và tức giận quen thuộc xông lên lồng ngực.
“Tương lai con là người thừa kế duy nhất của Lâm gia, dĩ nhiên lý lịch và học vấn đều phải xứng với thân phận này.” Tống Nghi Ninh không hề bị ảnh hưởng, bày tỏ quan điểm của mình.
“Những khi nào những chuyện này đáng để bà để ý chứ?” Lâm Tống Tiện nói một câu không đầu không đuôi, nhưng Tống Nghi Ninh nghe vẫn hiểu.
“Trước kia mẹ không quan tâm, nhưng bây giờ không giống vậy nữa.” Bà ném một phần tài liệu nữa lên bàn.
Khi mở tài liệu ra, bên trong là một tờ giấy giám định con ruột bắt mắt, còn có ảnh chụp chung của Lâm Bồi Thâm và một người khác.
Trong hình là một đứa bé trai khoảng mười hai mười ba tuổi, được Lâm Bồi Thâm ôm trong lòng, cậu bé ôm một trái banh, nhìn về ống kính mỉm cười vô cùng rực rỡ.
Đây là một nụ cười chưa bao giờ xuất hiện trên mặt Lâm Tống Tiện.
“Nhìn thấy không?” Vẻ mặt Tống Nghi Ninh bình tĩnh, giọng nói chẳng chút tình cảm, “Đây là con riêng bên ngoài của ba con, nó cũng giống con vậy, mang họ Lâm.”
Dưới ngọn đèn sáng ngời, tấm hình phản chiếu ánh sáng chói mắt, Lâm Tống Tiện chăm chú nhìn một nơi, đôi mắt đen nhanh dần trở nên âm u, dường như có thứ gì đó đang được kiềm nén đến cực độ.
Bên tai vẫn là lời nói của bà.
“Chờ con học đại xong vào công ty, có mẹ ở đấy thì sẽ không ai có thể cướp được thứ của con.”
“Tôi sẽ quan tâm đến cái này à?” Dường như cậu đã tỉnh táo lại, mím khóe miệng.
“Xem như con không quan tâm đi, vậy còn ông nội con thì sao?” Tống Nghi Ninh thong thả, đáy mắt tràn đầy sự chắc chắn, “Ông sẽ dễ dàng tha thứ cho việc tài sản nhà họ Lâm rơi vào tay một đưa con riêng sao?”
“Con chính là đứa cháu trai mà ông nội thích nhất.”
Lâm Tống Tiện im lặng, hồi lâu sau, cậu mới ngẩng mặt lên lần nữa, trong con ngươi cất giấu sự liều lĩnh và kiêu ngạo quen thuộc.
“Tôi sẽ không ra nước ngoài, dù không có bà thì tôi vẫn có thể lấy được Lâm thị.”
Tống Nghi Ninh không nói gì, phòng khách yên tĩnh, chốc lát sau, bà nhìn cậu, nhẹ nhàng cười khẽ, “Nếu như mẹ nhớ không lầm thì ba của cô gái kia đang nhậm chức ở Nam Đại nhỉ.”
“Con cảm thấy nếu một giáo viên không có gia thế gì mà mất đi công việc này thì sẽ khó khăn biết bao, có lẽ, làm quá đáng hơn chút thì…..”
Sắc mặt Lâm Tống Tiện chợt thay đổi, nhắm chặt mắt.
“Bà đừng đụng vào cô ấy.”
Tống Nghi Ninh nhấc tay uống một ngụm nước trà, trong lời nói chứa đầy ý tứ sâu xa, “Cái này thì phải xem con.”
Căn nhà trở về dáng vẻ yên tĩnh ban đầu, trước khi đi, Tống Nghi Ninh không quên đóng cửa lại thay cậu.
Rất nhanh sau đó sau lưng đã vang lên tiếng đồ đạc vỡ nát.
Sàn nhà trong phòng khách bừa bộn, tách trà và tài liệu rơi đầy đất, Lâm Tống Tiện đứng giữa mớ hỗn loạn, giận đến mức cả người phát run.
_
Tối hôm qua Tống Oanh như mất trí nhớ.
Trong mơ hồ, cô nhớ hình như Lâm Tống Tiện đã đưa cô về nhà, lúc ấy Tống Chi Lâm mở cửa, hai người họ còn chào hỏi nhau, tiếp theo đó nữa……
Bóng dáng mơ hồ, tiếng hát Quảng Đông quanh quẩn, trên môi có một xúc cảm mềm mại xa lạ, dường như là hôn.
Đầu óc cô nổ tung, cảm thấy có lẽ mình say đến choáng váng rồi.
đã mấy rồi Tống Oanh không liên lạc được với Lâm Tống Tiện rồi, điện thoại không phải tắt máy thì cũng không cách nào được kết nối, gửi tin nhắn trong app nhắn tin thì như đá chìm đáy biển.
Cô đang lo lắng, lúc định đi đến nhà cậu xem sao thì Phương Kỳ Dương đột nhiên hẹn cô đi ra ngoài, sắc mặt cậu ta nặng nề, đưa cho cô một phong thư.
Bên trong là một lá thư, còn có một chiếc chìa khóa.
Trên giấy là chữ viết quen thuộc, y đúc với nét chữ trên những tấm bưu thiếp trong ngăn tủ của cô.
Vẫn là cách mở đầu như bình thường.
“Nhân Nhân:
Thật sự xin lỗi nhưng có thể chúng ta phải xa nhau một khoảng thời gian, có lẽ sẽ không cách nào liên lạc với nhau được.
Nếu như cậu nhớ tớ thì có thể viết thư cho tớ, gửi đến hộp thư dưới gốc cây ngô đồng thứ ba trên đường Thái Xương, một ngày nào đó tớ sẽ đọc.
Bình an, đừng mong nhớ.
A Tiện.”
“Anh ấy sắp xuất ngoại rồi, do gia đình sắp xếp, điện thoại và thẻ của anh Tiện đều giao lại cả, lần này khó khăn lắm tôi mới được gặp anh ấy.” Phương
Kỳ Dương đứng ở đó giải thích, dè dặt quan sát sắc mặt cô, Tống Oanh cầm tờ giấy mỏng mạn trong tay, hồi lâu vẫn không lên tiếng.
“Tống Oanh, nếu cậu khó chịu…..”
“Cậu ấy có ổn không?” Tống Oanh rời mắt khỏi những chữ viết rõ ràng viết rất qua loa vội vàng trên tờ thư, lên tiếng hỏi cậu ta, Phương Kỳ Dương hơi sững sốt, sau đó mới đáp.
“Tinh thần trông không tốt như trước kia, còn những thứ khác vẫn bình thường.” Cậu ta nói trái lương tâm, vài ba câu cho qua trọng điểm. Cậu không biết Tống Nghi Ninh đột nhiên trúng gió gì, bắt Lâm Tống Tiện xuất ngoại thì không nói, lại còn thuê vệ sĩ nhốt cậu trong phòng, không cho phép gặp mặt bất kì ai.
“Chuyến bay của tôi là vào ngày mai, hôm nay nhân cơ hội cuối cùng định đi gặp mặt mọi người, anh Tiện nhờ tôi đưa cái này cho cậu.” Mặt Phương Kỳ Dương đầy vẻ không đành lòng, ra hiệu về phong thư trước mặt cô, Tống Oanh nhìn cậu ta và nói cảm ơn, trông rất bình tĩnh.
“Cảm ơn cậu, Phương Kỳ Dương.”
“Không phải, sao lại nói lời như vậy….” Phương Kỳ Dương đối mặt với dáng vẻ này của Tống Oanh, không thể đợi được nữa, có thể nói là chạy mất dạng.
“Lát nữa tôi còn có việc, cậu có thể tự về nhà không? Anh Tiện không ở đây, cậu có bất kì chuyện gì cũng đều có thể tìm tôi….” Phương Kỳ Dương càng nói càng sai, đến cuối cùng thì hận không thể cho mình một bạt tai, nhưng Tống Oanh lại gật đầu.
“Tớ biết rồi, cảm ơn.”
Tống Oanh ở trong phòng, cẩn thận xem lại lá thư này vô số lần, trên đó chỉ có mấy hàng chữ ngắn ngủi, nhìn vài lần, cô cũng có thể thuộc lòng nó.
Buổi chiều lúc mặt trời sắp lặn, cô cầm chìa khóa lên, thay giày và đi ra ngoài, sau khi đi qua hai dãy phố, cô tìm thấy hộp thư màu đen dưới một gốc cây ngô đồng bên lề đường.
Hộp sắt nho nhỏ, treo bên tường dưới tàng cây, xung quanh bị gỉ sét, không đẹp đẽ chút nào.
Cô lấy chìa khóa trong tay mở hộp ra, bên trong trống không, còn đầy bụi bặm.
Tống Oanh lấy khăn giấy, nghiêm túc lau hộp thư này một lần, sau khi xong tất cả mọi thứ, cô đứng ngẩn người trước chiếc hộp sạch sẽ, cuối cùng sau một lúc cô cũng xoay người rời đi.
Kì nghỉ hè trôi qua thật lâu, rốt cuộc điểm thi đại học cũng được công bố, ngày đó khi Tống Oanh đến trường điền đơn nguyện vọng, cô gặp được rất nhiều bạn học quen.
Họ chúc mừng cô, cực kỳ giống đêm tốt nghiệp cùng đi ăn đó, chỉ tiếc rằng lần này chỉ còn lại một mình cô.
Điểm của Lâm Tống Tiện rất cao, cao hơn Tống Oanh rất nhiều, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, họ vào cùng một trường đại học thì hoàn toàn chẳng có vấn đề gì.
Có người nghi ngờ hỏi cô: “Đúng rồi, Lâm Tống Tiện đâu? Hình như rất lâu rồi không thấy tin tức của cậu ấy.”
“Lần này các cậu thi tốt như vậy, định mời khách không?”
“Hâm mộ quá, có thể vào cùng trường đại học.”
Tống Oanh không nhớ mình đã nói gì, hình như cô chỉ mỉm cười, trò chuyện với Từ Chân như bình thường, điền đơn nguyện vọng xong, cô chào tạm biệt những bạn học kia.
Cô đi ra cổng trường, nhưng quên mất việc bắt xe, chỉ vô thức đi về phía trước dưới ánh mắt trời, chờ đến khi kịp phản ứng lại thì cô đã đến cửa nhà Lâm Tống Tiện.
Biệt thự vắng vẻ, bên ngoài mọc chút cỏ dại, Tống Oanh không biết Lâm Tống Tiện có còn ở nơi này không, có lẽ cậu đã sớm xuất ngoại rồi.
Sau khi Phương Kỳ Dương đi, cô hoàn toàn mất đi tin tức về cậu, dường như người này đột nhiên bốc hơi khỏi cuộc sống của cô vậy.
Hai chân của Tống Oanh nhức mỏi, cô ngồi xổm trước bậc thềm trước mặt, ôm đầu gội tựa vào cạnh cửa.
Gần sẩm tối, nắng chiều trầm trầm, tầng mây nặng nề, trong gió xen lẫn sự lạnh lẽo. Lồng ngực như có một cái lỗ lớn, đón lấy gió lạnh thổi vào, cóng đến mức tay chân run rẩy.
Tống Oanh nhắm mắt, rơi vào một giấc mộng vô biên.
Trong đó tất cả đều là hình bóng của một người.
Tại nơi đặc biệt của riêng cậu, cuối cùng Tống Oanh cũng tìm được sự ràng buộc quen thuộc, hoàn toàn mặc cho bản thân suy nghĩ về cậu.
Không biết qua bao lâu, màn đêm buông xuống.
Cánh cửa đóng chặt kia được mở ra từ bên trong.
Một bóng dáng đi ra.
Lâm Tống Tiện đứng trước mặt Tống Oanh, cẩn thận quan sát cô, chốc lát sau, cậu thao viên ngọc mình đeo trên cổ xuống, khom người đến, dè dặt đeo vào cổ Tống Oanh.
Lúc đến gần cô, hô hấp của cậu vô cùng nhẹ nhàng, hơi thở phả nhẹ trên đỉnh đầu cô.
Thân thể Lâm Tống Tiện căng thẳng, khắc chế đôi tay đang hơi run rẩy của mình.
__
**
Hết chương 54