Gió xuân hiu hiu thổi, như dõi theo cước bộ của hắn lên phía Bắc. Lộ trình của Ngọc Trần thập phần trôi chảy, ngoại trừ việc thân ảnh của Oánh Tâm thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mặt hắn thì Ngọc Trần cũng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ là khiến bước chân của hắn hơi chậm lại mà thôi.
Huynh đệ trong giáo phái có người đến thúc giục hắn, kêu hắn mau mau về phía Bắc, thuốc dẫn không thể bị trì hoãn. Nhưng đối với nhiệm vụ này, hắn lại cảm thấy mình chưa bao giờ lực bất tòng tâm đến thế. Hắn đi không nhanh, Oánh Tâm cũng thường hay xuất hiện, thậm chí hắn còn bắt đầu hoài nghi, hắn có thật là đã giết nàng hay chưa.
Nàng như chưa hề chết đi vậy, bằng không thì tại sao lại sinh động như thật như vậy, xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Tiết thanh minh, mưa phùn mịt mù. Hắn đi ngang qua một quán rượu, cô nương bán rượu bận rộn như đưa thoi, trong thoáng chốc, hắn lại nhớ về ngày mùa thu năm ngoái.
Đó là ngày hắn tìm tới Oánh Tâm. Nàng cũng hệt như thế này, đứng giữa quán rượu vô cùng bận rộn, tay chân lanh lẹ, thần sắc chuyên chú.
Hắn cố ý bước đến, làm cho Oánh Tâm đang bưng rượu đụng phải hắn. Oánh Tâm vội vàng xin lỗi, nhưng trong nháy mắt khi nàng ngẩn đầu lên nhìn thấy hắn, Oánh Tâm ngây ngẩn cả người, xin lỗi cũng quên, giúp hắn lau rượu cũng quên, tiếng la hét phía sau của khách nhân cũng quên.
Khi đó nhiệm vụ của hắn chính là làm cho Oánh Tâm động tâm với mình. Bên trên đã dặn đi dặn lại, nhất định phải kiên nhẫn đợi đến khi nàng động tâm với hắn, sau đó thì giết người moi tim.
Nhưng Ngọc Trần cũng không biết tiêu chuẩn của việc động tâm là gì, thế nên hắn cũng không biết ngay lần đầu tiên Oánh Tâm gặp hắn, hay có thể nói là sự sững sờ trong nháy mắt đó, hắn đã có thể lấy đi được trái tim của nàng.
Hắn lưu lại bên người Oánh Tâm, theo nàng đi bán rượu, cùng nàng đi về nhà. Hắn không biết cách làm người khác động tâm, cho nên điều hắn có thể làm chính là tận lực chờ đợi bên người cô nương này, khi nhấc vật nặng sẽ giúp nàng một tay, gặp lúc nguy hiểm sẽ bảo hộ nàng an toàn.
Oánh Tâm ngay vừa mới đầu đã ngượng ngùng nói với hắn: “Nếu chàng, chàng thích ta thì có thể đến nhà ta để cầu hôn. Ta không có phụ thân, chỉ có một người ca ca. Ca ca của ta trước kia từng bị thương… Chàng chỉ cần cho huynh ấy ăn kẹo thì cái gì huynh ấy cũng đáp ứng với chàng hết.”
Đây chính là biến tướng của việc cho hắn đi cửa sau đây mà.
Trong chuyện này Ngọc Trần vẫn hiểu rõ ràng. Hắn phân tích qua một lần, nếu một cô nương kêu một người cầu hôn với nàng ấy thì chắc chắn cô nương đó là đã động tâm.
Nhưng huynh đệ trong giáo phái của hắn lại không cho là như vậy.
Bọn họ phân tích với hắn, trường hợp này có lẽ không phải là động tâm, có thể chỉ sự ỷ lại. Một cô nương không cha không mẹ, còn phải làm lụng, sinh sống với một ca ca ngu ngốc thì dĩ nhiên sẽ muốn gả mình cho một mối xứng đáng. Cái này gọi là tiện tay, không phải là động tâm.
Ngọc Trần cho rằng, số nữ nhân bên người huynh đệ trong giáo phái của hắn có đếm cũng không hết, cho nên chắc hẳn bọn họ là người hiểu rõ bộ dáng chân thật của nữ nhân nhất.
Thế nên Ngọc Trần tin bọn họ, cho rằng Oánh Tâm vẫn chưa động lòng với hắn.
Nhưng cứ ngây ngốc chờ mãi ở đây cũng không phải là biện pháp tốt, thế nên huynh đệ trong giáo phái của hắn đã an bài người trói ca ca của Oánh Tâm lại, muốn Ngọc Trần đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, ca ca của Oánh Tâm trước kia từng bị thương, đầu óc không được tốt, thân thể lại càng không được tốt, bị trói một đêm trong trời tuyết giá rét, thế mà đã chết rồi.
Oánh Tâm và Ngọc Trần “vượt qua muôn vàn khó khăn” để đến cứu ca ca của nàng, nhưng thứ bọn họ thấy được chỉ mà một cỗ thi thể.
Ngọc Trần xưa nay vẫn luôn là người không bao giờ quan tâm đến việc chăm sóc người khác. Nhưng tại thời điểm đó, hắn bỗng nhiên có hơi không được tự nhiên. Hắn cũng không thể lí giải được sự không tự nhiên này là loại cảm xúc gì, nhưng tiếp đó ánh mắt của hắn lại không tự chủ được mà dán chặt lên người Oánh Tâm.
Hắn nhìn nàng, lực chú ý một chút cũng không bị chuyển dời đi nơi khác.
Dựa theo sự lí giải của Ngọc Trần thì bây giờ Oánh Tâm hẳn là phải gào khóc thảm thiết.
Nhưng nàng lại không khóc, chỉ lẳng lặng nhìn thi thể của ca ca mình, bước lên phía trước, ôm lấy thi thể của huynh ấy, thật lâu sau cũng không động đậy, cũng không nói chuyện. Dường như, cứ như vậy mà bình tĩnh tiếp nhận chuyện này.
Về sau… Thời gian sau đó dường như cũng như không có gì thay đổi. Sau khi Oánh Tâm chôn cất ca ca của mình thì nàng vẫn bán rượu qua ngày như thường, chỉ là nét mặt của nàng hệt như đã bị cơn tuyết mùa đông đông cứng, rất ít khi cười.
Huynh đệ trong giáo phái lại nói với Ngọc Trần, nói rằng nội tâm Oánh Tâm chắc
Thế nhưng phải làm thế nào mới khiến một cô nương trở nên vui vẻ? Hắn không biết. Hắn suy nghĩ thật lâu, nhớ ra ca ca của Oánh Tâm thích ăn đường, Oánh Tâm cũng thích ăn đường, huynh muội bọn họ thích nhất là bánh ngọt hoa quế đường của Vương Đại sát vách nhà mẹ đẻ của họ ở trấn trên, chỉ là qua mùa thu thì không có hoa quế, Vương Đại nương không làm bánh hoa quế đường[1] được, hơn nữa mùa đông làm cho tuyết lớn phủ đầy núi, con đường giữa hai thị trấn cũng không thông, cho dù có bánh ngọt thì cũng không ai đem đến bán.
Lần đầu tiên Ngọc Trần rời khỏi Oánh Tâm, băng qua núi tuyết ròng rã cả một ngày đến trấn trên, đứng trước cửa hàng của Vương Đại nương gõ cửa hết nửa ngày, bộ dạng chẳng khác gì một tên cướp bóc, cầm đao uy hiếp Vương Đại nương lấy bánh ngọt đường từ trong kho tồn ra, dọa đến mức cả nhà bọn họ lo sợ run rẩy đưa bánh cho hắn. Sau đó Ngọc Trần ném thỏi bạc lại, xoay người rời đi, để lại một nhà Vương Đại nương sững sờ nhìn đống bạc trắng bóc.
Lúc hắn trở lại, toàn thân đã phủ đầy tuyết. Oánh Tâm đang ngồi trong sân lạnh như băng, không làm bất cứ thứ gì, ngón tay cũng bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Lúc Ngọc Trần đi vào nhà, Oánh Tâm chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn, khi cổ nàng chuyển động tựa hồ cũng có thể nghe được thanh âm cứng ngắc.
Oánh Tâm nhìn hắn thật lâu, “Chàng không đi?”
“Ta lên trên trấn mua bánh hoa quế đường cho cô.” Ngọc Trần lấy bánh hoa quế đường từ trong ngực ra. Đi ròng rã cả nửa ngày, bánh hoa quế đường trong ngực hắn cũng đã bị đông cứng ngắc.
Oánh Tâm ngơ ngác nhìn khối bánh ngọt, lại ngơ ngác ngửa đầu nhìn hắn, một lát sau đã òa khóc.
Nước mắt của nàng rơi xuống nhanh đến mức khiến cho Ngọc Trần không có thời gian chuẩn bị, mà nàng lại chỉ khóc trong chốc lát vậy mà lại nín khóc mỉm cười. Oánh Tâm cầm bánh hoa quế đường, cứ vừa khóc rồi lại cười như vậy, đứng trong sân hết nửa ngày.
Ngọc Trần thật sự không thể hiểu được nàng.
Khóc là đau khổ, cười là vui vẻ, vậy rốt cuộc bây giờ nàng đang vui vẻ hay là đau khổ đây?
Thời điểm người thân duy nhất của nàng qua đời, nàng không khóc, nhưng lại bởi vì một hộp bánh ngọt mà khóc thành dạng này.
Mặc dù không hiểu nhưng hắn cũng không hiếu kì.
HẾT HỒI 2