Oánh Tâm

Hồi 3


trước sau

Ngày hôm sau, có một huynh đệ trong giáo phái nói cho hắn biết, Oánh Tâm đã động tâm với hắn.

Ngọc Trần vốn là nên tin tưởng huynh đệ của mình, nhưng trong nội tâm của hắn lại luôn có một thanh âm nói với hắn, không, không phải, nhất định là không nhanh đến vậy, nhất định là không sớm đến như vậy.

Hắn tiếp tục kề cận bên người Oánh Tâm, từ đầu đông đến cuối đông, bọn họ ở cùng một chỗ vượt qua mùa đông cực kì lạnh lẽo này, tuyết lớn ngoài phòng thường có thể rơi dày đến tận đầu gối.

Oánh Tâm rất sợ lạnh, mà Ngọc Trần lại rất thích những lúc tuyết rơi, tuyết càng lạnh thì hắn lại cảm giác mình lại càng tự tại. Có đôi khi, trong đêm tuyết lớn trắng xóa, hắn thậm chí còn nằm mơ, trong mộng hình như là một phòng giam trong một sơn động băng tuyết, hắn bị giam ở bên trong, một thân tuyết trắng, mái tóc màu trắng, xiêm y màu trắng, ngay cả lông mi cũng là màu trắng.

Bên ngoài nhà giam là Oánh Tâm quần áo tơi tả. Nàng thường đứng ở bên ngoài quét tuyết, cũng thường xuyên ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười. Nụ cười kia giống như là một đóa hoa nở trong tuyết, vừa nhỏ, vừa mềm yếu nhưng lại có thể khiến người khác muốn đặt vào lòng mà nâng niu, trân quý.

Nhưng mỗi khi cảm xúc của hắn vừa được khơi lên một chút thì giấc mộng ngay lập tức tan biến. Lúc hắn tỉnh lại, hết thảy đều đã hóa thành hư vô.

Hắn rất ít khi nhớ về quá khứ, cũng rất ít khi nằm mơ, chỉ bằng mấy hình ảnh ngắn ngủi giống nhau thế cũng rất khó khơi gợi được lòng hiếu kỳ của hắn.

Hắn vẫn bồi tiếp Oánh Tâm như thường ngày, cho đến một đêm rét lạnh, tuyết lớn phủ quanh nhà, Oánh Tâm không có cách nào đến được quán rượu nên liền ở trong nhà hâm rượu, uống cùng hắn vài vò. Oánh Tâm uống say, nằm sấp trên bàn, mắt cong cong nhìn hắn cười.

Nàng vươn tay, dùng đầu ngón trỏ chạm vào đầu ngón của hắn đặt ở trên bàn, nói, “Mọi người đều nói tay đứt ruột xót, Ngọc Trần, trái tim của chàng có thể cảm giác được em đang chạm vào nó không?”

Ngọc Trần không có cảm giác. Xúc cảm ấm áp trên ngón tay thuận thế lan ra khắp cánh tay hắn, nhưng lại không chạm đến được tới trái tim. Tất cả mọi nhiệt độ, khi đến tới bộ ngực hắn thì liền không có cách nào xâm nhập vào trong.

“Không cảm thấy gì cả.” Hắn thành thật trả lời.

Lời nói vừa ra khỏi miệng thì hắn mới nhớ tới huynh đệ trong giáo phái vẫn thường xuyên nói cho hắn biết, đối với nữ nhân thì không thể quá thành thật. Nếu như các nàng hỏi ngươi có cảm giác gì hay không, vậy thì ngươi nhất định phải nói có.

Hắn nghĩ mình có lẽ trả lời không chính xác, đang muốn đổi đáp án thì Oánh Tâm lại cười. Cô nương say khướt, nụ cười nhìn đẹp mắt hơn lúc bình thường một chút.

Nàng nhìn hắn, lại nhẹ nhàng đụng đụng đầu ngón tay của hắn, “Ngọc Trần, chàng như thế này rất tốt, rất rất tốt.” Nàng mơ hồ nói, “Chàng nhất định phải tiếp tục như thế, bảo vệ chính mình thật tốt.” Nói xong thì nàng liền ngủ mê man.

Hắn nhìn một bên mặt đang vừa ngủ vừa mỉm cười của Oánh Tâm, cảm giác mình thật sự không hiểu rõ được cô nương này.

Cảm xúc của nàng, chính nàng, bây giờ thêm cả lúc nàng chết đi, hắn đều không hiểu.

Nhưng cho dù hoang mang đến thế nào, trì hoãn đến đâu thì hắn cuối cùng vẫn đã đặt chân đến phía Bắc.

****

Trong Tuyết Nhạn đường.

Là nơi mà hắn đã lập lời thề tận hiến[1].

[1] Thành tâm cống hiến hết sức lực.

Tại sảnh chính, hắn gặp được người đường chủ mà hắn đã lập lời thề.

Đường chủ mặc một thân áo bào đen, sắc mặt so với trước kia thì tái nhợt hơn một chút. Ngọc Trần dâng trái tim của Oánh Tâm được bao bọc tầng tầng lớp lớp lên, đường chủ hờ hững cầm lấy, nhìn thoáng qua, sau đó tiện tay ném sang một bên.

Trái tim đã bị biến đổi đến mức đen sì kia của Oánh Tâm cứ như vậy mà lăn ra từ nhiều lớp vải bố, nằm trên mặt đất, giống hệt như một khối thịt hư thối ngay cả chó cũng không thèm để ý.

Ngọc Trần nhìn trái tim kia, một lời cũng không nói.

“Tại sao ta lại hạ lệnh cho ngươi đi lấy trái tim này, ngươi chắc cũng đã biết?”

“Thuộc hạ biết. Đại nạn của đường chủ đang đến gần, cần tim của nữ tử đã động tâm để kéo dài tính mạng.”

“À, trái tim của nữ nhân đã động tâm. Trái tim của nữ nhân gì chứ?” Đường chủ đứng lên, biểu tình hung ác nham hiểm, “Đây chẳng qua chỉ là một khối thịt nhão mà thôi!” Ông ta nhìn chằm chằm Ngọc Trần, từ trong ngực móc ra một khối băng. Khối băng cứng rắn như đá, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài, ngay lập tức lấp lánh đến chói mắt, “Thứ ta muốn chính là tâm đầu huyết trong lòng ngươi.”

Đường chủ hung tợn vứt băng thạch trên mặt đất. Băng thạch va chạm với bàn đá xanh tạo ra thanh âm thanh thúy, vọng ra khắp hành lang.

Ngọc Trần lẳng lặng nhìn khối băng thạch kia, cảm giác vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.”

“Phong bế ký ức của ngươi, áp chế thuật pháp của ngươi, móc băng tâm của ngươi ra, còn để nữ nhân quét rác kia đi dẫn dụ ngươi, bày ra một ván cờ lớn đến như vậy, thứ ta muốn chính là tâm đầu huyết[2] đã tan nát cõi lòng kia của ngươi!” Đường chủ tức giận đến mức ho khan ngay trên đại sảnh, “Nhưng ngươi thật không hổ danh là một tuyết yêu, quả nhiên làn người có trái tim sắt đá như bàn thạch, cho dù thế nào cũng không có một chút động tình. Người cũng đã giết, nhưng trái tim của ngươi cũng không rung động được nửa phần.”

[2] Giọt máu

Ngọc Trần giống như là nghe không hiểu những lời này, chỉ nhìn băng thạch trên đất ngẩn người.

Bên trong băng thạch có một chấm đỏ đang di chuyển, chắc là tâm đầu huyết trong miệng của đường chủ.

“Trái tim này của ngươi, đục ta cũng đã đục, đốt ta cũng đã đốt, nhưng lại không thể làm được gì! Xem như mạng ngươi lớn!” Đường chủ phất ống tay áo, quay người rời đi, “Cầm nó rồi cút đi!”

Đường chủ bỏ đi, Ngọc Trần nhặt băng tâm trên đất lên.

Cho đến tận lúc này, hắn cũng không có bất kì cảm giác nào gọi là đau lòng.

Hắn cầm băng tâm, đi ra khỏi đại sảnh. Trái tim đang nằm trên tay hắn. Hắn mở áo ra một chút, lồng ngực trắng như tuyết, sau đó chậm rãi tách ra một khe hở. Ngọc Trần thử bỏ băng tâm vào, không tốn nhiều sức lực thì trái tim của hắn đã trở về vị trí cũ.

Làn da khép lại, giống như hết thảy vẫn chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Nhưng cũng là trong chớp nhoáng này, trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều ký ức.

Hắn đến từ một nơi băng tuyết ngập trời, bị giam cầm ở đó. Có một cô nương ngày ngày đều đến quét dọn nhà tù của hắn, cho hắn ăn uống. Cô nương đó là một cô nhi, chỉ có một ca ca ngu dại, vì để nuôi sống ca ca và chính mình nên đã đến Tuyết Nhạn đường này để kiếm kế sinh nhai. Rồi gặp được hắn.

Hắn hỏi nàng, ngươi tên là gì.

Nàng nói: “Mọi người đều gọi ta là nha đầu.”

“Có danh tự khác không?”

“Không ai đặt cho ta hết.”

“Vậy ta đặt cho ngươi một cái tên. Gọi là Oánh Tâm được không?”

“Oánh Tâm? Cái tên dễ nghe như vậy, có thể dùng để làm tên ta sao?”

“Đương nhiên.”

“Ta có danh tự rồi! Vậy… Vậy ta cũng có ngày sinh nhật nữa!” Oánh Tâm nói, “Lấy ngày đặt tên hôm nay làm ngày sinh của ta luôn, có được không? Sau tiết Kinh Trập một ngày, vừa khéo, rất dễ nhớ.”

Sau tiết Kinh Trập một ngày.

Ngọc Trần từng bước từng bước đi ra ngoài đại sảnh, ánh nắng phía bên ngoài chói chang như thiêu đốt mắt hắn.

Giống như đã trở về ngày hôm đó, lưỡi kiếm của hắn lạnh lẽo, đâm vào trong tim nàng. Nàng hỏi hắn, “Chàng nhất định phải ra tay vào hôm nay sao?”

Hắn trả lời đúng vậy.

Cho đến hôm nay, hắn mới biết được, hết thảy đều là một ván cờ. Vì để lấy được tâm đầu huyết từ trong tim hắn, nên bọn chúng mới cố ý để hắn gặp Oánh Tâm, nhiệm vụ là muốn hắn làm cho Oánh Tâm động tâm với mình, nhưng kỳ thật lại là muốn hắn vì Oánh Tâm mà tan nát cõi lòng.

Thế nhưng những tên phàm nhân này tại sao lại không biết, trái tim đang ở bên ngoài cơ thể thì làm sao có thể tan nát được.

Chỉ khi

trái tim trở về bên trong thân thể, cảm giác được sự đau đớn của thể xác, thì mới có thể vỡ vụn thành từng mảnh được.

Ngọc Trần bước lên một bước, trong lòng đau nhức, một ngụm máu tươi phun lên cổ họng, tâm đầu huyết từ trong miệng bị sặc ra.

Bên cạnh lập tức có người đang kinh hỉ la lên, “Tâm đầu huyết của tuyết yêu! Hắn phun ra rồi! Cuối cùng sự đánh cược của đường chủ quả nhiên là không sai.”

Hắn quay đầu lại nhìn, là một trong những huynh đệ trong giáo phái hắn đã gặp ở Giang Nam, là người vào đêm mưa ngay tiết Kinh Trập đó nói với hắn, ngươi nhìn đi, Oánh Tâm mời ngươi uống rượu, vá áo cho ngươi, cho dù ngươi lãnh đạm với nàng ta thế nào thì nàng ta cũng vẫn mỉm cười với ngươi. Nàng ta nhất định đã động tâm với ngươi rồi.

Hết thảy đều là một ván cờ.

Ngọc Trần ngã trên mặt đất, bên cạnh lập tức mấy người bước đến, “Mau rạch lồng ngực của hắn ra. Bên trong chắc chắn vẫn còn máu mới.”

Bọn họ xé toang lồng ngực của hắn.

“Trái tim đâu?”

“Trái tim của hắn đã tan nát thành bụi phấn rồi, những giọt máu trên mặt đất là những giọt cuối cùng.”

Tất cả mọi người đều dứt bỏ hắn, dũng mãnh lao về hướng vết máu trên đất.

Ngọc Trần nhìn lên bầu trời. Mùa hè sắp đến rồi, nhưng vì sao lồng ngực của hắn lại lạnh đến như vậy? Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy thân thể của mình lại lạnh đến như vậy.

Oánh Tâm ngày đó, cũng như thế này có phải không?

Ngã trên mặt đất lạnh như băng, bị hắn rạch toang lồng ngực…

Hắn tại sao, lại có thể hư hỏng như vậy, mà tại sao Oánh Tâm có thể cho đến cuối cùng cũng không phát ra một tiếng rên rỉ vì đau nhức chứ?

Rõ ràng, là đau nhức đến như vậy.

Thế giới của Ngọc Trần dần trở nên tối đen. Trước kia hoàn toàn bị màn đêm bao phủ, hắn nghe thấy bốn phía đều là thanh âm kêu rên và đau đớn liên tiếp.

Lúc Tuyết Nhạn đường chủ nghe thấy tâm đầu huyết của tuyết yêu cuối cùng cũng bị phun ra thì vội vã chạy đến đại sảnh. Nhưng làm thế nào ông ta cũng không nghĩ tới, vào thời khắc cuối xuân, trên đại sảnh của ông ta lại có băng lăng trải dài, tựa như băng tuyết đến từ địa ngục, đâm xuyên lồng ngực toàn bộ đệ tử xung quanh của hắn.

Tuyết Nhạn đường chủ cả kinh lùi lại một bước, nhưng khi thấy bên trong khối băng trắng lóa như tuyết là một chấm đỏ tươi bắt mắt thì hắn lại tiến lên một bước. Cũng chính trong nháy mắt này, băng lăng trên mặt đất đột nhiên dựng đứng, trực tiếp chọc thủng cổ họng của ông ta, treo ông ta lơ lửng giữa không trung.

Máu tươi tí tách rơi xuống. Làn gió mát cuối xuân nhẹ nhàng thổi, thổi qua lồng ngực đã bị xé toang của tuyết yêu trên mặt đất, bột phấn trong lồng ngực phiêu tán theo gió, tản ra trong không trung, tựa như một trận tuyết óng ánh[3].

[3] Chữ莹 trong óng ánh (晶莹) cũng chính là chữ Oánh莹 trong tên Oánh Tâm (莹心). Còn tuyết thì mọi người biết rồi ha.

HOÀN

✖️ 02.11.2018 – 04.11.2018 ✖️

Xoài: Mình cũng không biết phải phát biểu gì cho bộ truyện hoàn đầu tay trong nhà nữa =)))) Chỉ là cảm thấy thương Oánh Tâm, kiểu con gái càng mạnh mẽ thì khi bị tổn thương càng làm mình thấy xót, thương cả Ngọc Trần nữa. Cứ xem như hai người đều đã hóa thành một cơn tuyết óng ánh cùng nhau đi. Mình cực kì thích hình ảnh này của tác giả luôn ❤️ Tuy Cửu gắn tag là BE, nhưng ít nhất những người phải trả giá đều phải đã hết. Mong mọi người sẽ thích truyện! 

Thường những bộ ngắn thế này của Cửu mình đọc 10 thì khóc hết cả 10, nhưng quyển này lại không TvT Không biết là do bị chai lỳ cảm xúc hay do mình edit nên mạch truyện trong đầu không liền mạch nữa. 

Và mong những bạn nếu có ý định reup thì hãy đọc kĩ yêu cầu của mình trong mục lục! Xin cảm ơn!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện