Edit: Lyn
"Ai nói em không tham, em vừa tham tài vừa háo sắc."
- -----------------------
Sau khi bị Phù Kiêu ép ăn bữa sáng, tiếp đó lại bị anh ép đi hẹn hò.
Ngồi ở trong xe, cô chột dạ liếc anh một cái, rồi quay đi, rồi lại nhìn lại.
"Em làm việc gì trái với lương tâm mà nhìn tôi như vậy?" Anh vừa chăm chú lái xe vừa hỏi cô.
"Anh muốn đưa em đi đâu?"
"Em trước tiên nói cho tôi biết, vì sao lại tránh mặt tôi?"
"Anh...!Không biết? Tô Toàn không có nói gì với anh sao?"
Phù Kiêu lái xe đến bờ biển thì dừng lại, im lặng một lúc nói: "Có nói.
Cho nên vì chuyện này mà em tránh mặt tôi?"
"Vậy anh nghe đoạn ghi âm xong thì cảm thấy như thế nào?" Cô bị nói trúng tim đen, mạnh miệng hỏi.
"Tôi cảm thấy như thế nào?" Anh nghiêng người nhìn cô chăm chú nói: "Có một câu em nói rất đúng, con chúng ta đã chạy đầy sân."
"Chạy đầy sân cái gì, ai muốn sinh nhiều con như vậy cho anh chứ!" Một câu này của cô khiến người ta nghĩ theo hướng khác nhưng cô vẫn chưa phát hiện ra.
Phù Kiêu vui vẻ, nhìn cô cười không ngừng: "Thế nào, không phải gen của tôi rất tốt sao?"
Cô quẫn bách đỏ mặt nói: "Anh có thể không nói đến chuyện này nữa được không?"
"Không thể.
Chính em nói ra trước còn không muốn để người khác nói sao?" Anh chồm người qua nhìn cô, đến khi mặt cô đỏ như quả táo, lông mi hơi run run, ánh mắt nhẹ nhàng câu dẫn.
Anh gài sợi tóc ra sau tai giúp cô: "Nhiêu Thanh Án, em là con thỏ nhát gan, dám nói nhưng không dám làm."
Em cũng không phải không muốn làm như vậy.
Cô thầm nghĩ.
"Tôi đã cảnh cáo bọn họ cách xa em một chút rồi, không cần sợ."
"Em mới không sợ bọn họ." Cô tức giận nói.
"Đúng nhỉ.
Không phải còn có tôi bảo vệ em sao?" Anh cong cong mắt cười nói.
Đây là câu mà cô đã từng nói với Tô Toàn, không biết Phù Kiêu nói những điều này là đang trêu chọc cô hay là đang nói thật nữa.
Cô mới không muốn tự mình đa tình "Không có anh, em cũng không sợ bọn họ."
Phù Kiêu cười một chút, đột nhiên anh tiến gần lại, ôm cô: "Nhiêu Thanh Án, em đừng giận với tôi nữa được không? Chúng ta làm hòa đi."
"..." Cô được anh ôm trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ nghi hoặc, ánh mắt đảo quanh.
Cô nghĩ thầm, tình huống này là sao đây?
"Mối quan hệ của chúng ta là quan hệ hợp đồng tình nhân, không cần thiết phải tức giận vì những điều này." Anh nói.
Cô nghe anh nói như vậy, trong lòng chợt chùng xuống.
Sắc mặt cô không những không tốt lên mà ngược lại càng kém hơn "Anh đang thực sự tỉnh táo phải không?"
Phù Kiêu buông cô ra, nhìn cô nói: "Em muốn diễn như thế nào thì diễn, nhưng tôi sẽ khiến em phải yêu tôi."
"Sau đó sẽ tàn nhẫn vứt bỏ em đúng không?"
"Trên hợp đồng chúng ta đã ký thì đúng là như vậy." Anh nói.
Tay cô nắm chặt quần áo, cố gắng làm cho lòng mình bớt đau đớn.
Sau khi điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, cô nói: "Anh nói đúng."
Diễn ư? Tất cả đều là thật.
Cô rất thích anh, đây là sự thật.
Nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, cũng không thể nào quên được.
Cô biết anh chỉ là không cam lòng cùng phẫn hận cho nên mới ký hợp đồng này với cô.
Nhưng, như vậy cũng không sao cả, miễn là cô được ở gần anh, dù chỉ một năm thôi cũng được.
Mặc dù anh từng nói qua nếu như chưa đến một năm mà cô đã thích anh thì anh cũng sẽ đợi đến hạn mới kết thúc hợp đồng.
Nhưng mà, lỡ như...!lỡ như anh đổi ý, không muốn đợi đến hết một năm thì sao? Dù sao thì anh cũng không thiếu tiền để đền bù hợp đồng.
Cho nên cô nhất định phải sau một năm mới nói thích anh.
Như vậy thì một năm này cô sẽ cố gắng quý trọng từng giây từng phút.
Anh nâng cằm cô, hôn lên môi cô một cái rồi nói: "Chúng ta đi hẹn hò."
*
Tại một quầy chuyên bán hàng mỹ phẩm cao cấp, Nhiêu Thanh Án đang ngồi để chuyên viên trang điểm cho cô.
Cô không dám cử động một chút nào, liếc mắt nhìn Phù Kiêu đang nghe nhân viên bán hàng giới thiệu sản phẩm.
Anh không hề có một chút mất kiên nhẫn nào, chăm chú lắng nghe nhân viên tư vấn cho mình các thành phần có trong mỹ phẩm.
Một lúc sau Phù Kiêu gật đầu nói: "Tôi đã biết."
"Anh biết cái gì?" Cô buồn bực hỏi.
"Biết loại nào có thành phần không làm tổn hại đến da."
"Anh mới chỉ nghe người ta nói vài câu mà đã biết rồi?" Nhiêu Thanh Án ngạc nhiên hỏi.
"Vẫn còn phải nhờ cô tư vấn đề cử cho tôi một số mỹ phẩm nào không thương tổn làn da nhất, Án Án nhà tôi da dẻ khá mềm, không chịu được quá nhiều kích ứng." Anh vô cùng nho nhã lịch sự nói: "Đắt một chút cũng không sao."
Nhiêu Thanh Án trợn to đôi mắt.
Tại sao Phù Kiêu lại đột nhiên gọi cô là Án Án?
Người bán hàng vội vàng đáp rồi bắt đầu đề cử các loại sản phẩm theo yêu cầu của anh.
Kết quả là ngay cả kem dưỡng da, đồ trang điểm, trang sức,...!tất cả anh đều mua hết.
Anh để người ta mang đồ về trước còn mình thì tiếp tục cùng cô đi dạo.
"Phù Kiêu, đắt quá ~" Cô lôi kéo anh, ngẩng mặt nói: "Những đồ vật kia mắc quá, em không trả nổi đâu."
Anh dừng bước lại, ghé vào tai cô nói: "Chủ yếu là anh sợ mình bị đầu độc khi hôn em."
Cô nghe anh nói xong thì khóe miệng hơi co rút, giơ nắm tay lên.
Phù Kiêu nhìn bộ dạng muốn đánh người của cô thì mím môi cười.
Anh duỗi tay nắm lấy nắm đấm của cô, tách từng ngón tay ra, đan bàn tay hai người lại với nhau: "Tiếp tục."
Cô đối với anh vừa giận vừa động lòng, phiền chết đi được.
Tiếp theo Phù Kiêu đưa cô đi mua quần áo.
Cô không được tự nhiên nhìn nhân viên bán hàng đang giới thiệu cho anh những bộ nào cô mặc vào sẽ xinh đẹp đến cơ nào.
Anh cũng rất dễ dao động mà nói mua hết toàn bộ khiến cho nhân viên vô cùng vui vẻ đi gói hàng.
"Phù Kiêu, anh mua nhiều quần áo như vậy, em không mặc hết được đâu.
Hơn nữa mấy bộ đó còn rất mắc nữa, lãng phí lắm." Cô không thể nhịn được nữa liền lôi kéo anh nhỏ giọng nói.
"Em là tiểu tình nhân của tôi thì phải có dáng vẻ của một tiểu tình nhân." Phù Kiêu nói.
"Cái gì?" Cô sửng sốt một chút.
"Tôi cho em thứ gì, em đều phải nhận." Anh nhớ đến cảm giác khó chịu khi mua đồ cho cô mà bị cô càm ràm vào năm năm trước.
Cuối cùng thì hôm nay đã có thể thỏa thích mà mua đồ cho cô.
Giờ nhìn thấy cô không thể không lấy khiến cho tâm tình anh càng cảm thấy dễ chịu.
Nhiêu Thanh Án dùng ánh mắt vi diệu nhìn anh, "Phù Kiêu, có phải anh không tiêu tiền là cả người sẽ bị bệnh phải không?
"Em quản tôi."
"Em không quản được anh, hừ.
Em chỉ là một tiểu tình nhân thôi mà." Cô lẩm bẩm.
"Sao, em vẫn còn đau lòng cho tiền của tôi à? Em muốn giúp tôi tiết kiệm tiền, em cho rằng em là quản gia của tôi sao?"
"Em mặc kệ anh.
Em có tư cách gì để quản lý anh chứ.
Anh thích tiêu tiền thì tiêu đi, dù sao cũng là em được hưởng lợi.
Sau này, em sẽ bán những bộ quần áo em không mặc rồi tiết kiệm được một đống tiền." Cô thẹn quá hóa giận nói.
"Tiết kiệm tiền để làm gì?"
"Tất nhiên là để mua một ngôi nhà thật lớn rồi! Chờ sau này anh không cần em nữa thì em cũng còn có căn nhà lớn để ở, sống một cuộc sống thoải mái." Cô hầm hừ nói.
"À, thì ra em đã nghĩ ra đường lui cho mình rồi?" Anh cười nhéo nhéo mũi cô "Em đúng là một người nghèo khổ còn cần bán quần áo để tiết kiệm tiền nữa cơ." Anh lấy ra một tấm