Thẳng đến tối chủ nhật, Nhiêu Thanh Án và Phù Kiêu mới trở lại .
"Nghe nói trong lúc hẹn hò, cô đột nhiên có việc, Phù Kiêu đi cùng với cô." Nhiêu Thanh Án hỏi Vạn Viện Viện rằng tổ chương trình giải thích với những người khác thế nào, Vạn Viện Viện nói lại như vậy.
Nhiêu Thanh Án lúc này mới khẽ thả lỏng, may lý do này còn khá hợp lý.
"Thanh Án, cô đi chụp quảng cáo sao?" Vạn Viện Viện hỏi.
"À, ừ." Nhiêu Thanh Án trả lời.
Vạn Viện Viện nhìn chằm chằm cô, lộ ra một nụ cười mờ ám: "Thật vậy à?"
"Ai nha, cô đừng hỏi nữa." Nhiêu Thanh Án tránh mặt đi, không để cho cô ấy nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của mình.
Vạn Viện Viện không tiếp tục truy hỏi nữa, "Cô đỏ mặt cái gì? Cô không nói tôi cũng đoán được."
"Cô đoán được cái gì?"
"Cư dân mạng đều nói, có đôi lúc ánh mắt của Phù Kiêu nhìn cô như sói, cô nam quả nữ, đêm không về ngủ, hơn nữa nhìn bộ dáng thẹn thùng mờ ám này của cô..." Vẻ mặt Vạn Viện Viện kiểu "Mọi người đều là người trưởng thành, thoải mái đi" hỏi, "Mùi vị thế nào? Phần cứng thế nào? Kỹ thuật thế nào?"
Nhiêu Thanh Án thật sự không chống chọi nổi sự truy hỏi, chỉ có thể nói: "Không kể cho người khác!"
"Keo kiệt." Vạn Viện Viện ghét bỏ chọc chọc cô.
Tuần thứ 4, địa điểm du lịch là một thành cổ có lịch sử lâu dài.
Nơi này mang đậm sắc thái truyền thống văn hóa, rất phong phú, cổ kính, yên tĩnh, làm cho người ta cảm thấy như đang xuyên không về thời cổ đại xa xưa.
Lần này nơi ở của nhóm khách mời là một ngôi nhà cổ được lưu truyền lại, tuy rằng bề ngoài nhìn có vẻ cũ kỹ nhưng nội thất bên trong vẫn đầy đủ đồ hiện đại, hoàn toàn không cần lo lắng việc sinh hoạt gặp khó khăn.
Nhiêu Thanh Án và Phù Kiêu đi dạo ở bên ngoài mới về, thấy trong sân xích một con chó to, nhìn có vẻ rất dữ.
Nhiêu Thanh Án có chút sợ hãi, nên tránh xa, đi một vòng to mới vào bên trong.
"Đây là chó của ai?" Phù Kiêu tất nhiên là không sợ chó nhưng thấy Nhiêu Thanh Án sợ, mới đi vào đã hỏi.
"Là của tôi." Tô Toàn nhấc tay, nghiêng đầu cười, "Đáng yêu không?"
"Cô gọi thế kia là đáng yêu?" Vạn Viện Viện nói, "Tôi nhìn còn thấy sợ."
"Không đâu, tôi cảm thấy rất đáng yêu, lông xù xù." Tống Á Tư nói, cô ta quay đầu hỏi Mạnh Tử Châu, "Tử Châu, anh thấy thế nào? Anh sợ nó không?"
"Bình thường, trong nhà tôi cũng nuôi chó." Mạnh Tử Châu nói.
"Dù gì cũng xích, sẽ không có chuyện gì đâu." Tôn Li cười nói, "Cũng khó có được một con động vật nhỏ để chơi đùa cùng."
"Nếu tôi nhớ không nhầm, loại chó này hình như là chó dữ." Thạch Quyền nói, "Thấy người lạ sẽ rất cảnh giác thậm chí là tấn công, nhất định không thể thả nó ra."
"Chó nhà tôi sẽ không cắn người đâu, nó rất ngoan.
Mọi người xem, nó ở trong sân còn không sủa nữa." Tô Toàn nói hộ cho chó nhà mình.
"Chó không sủa mới đáng sợ." Vạn Viện Viện nhỏ giọng nói thầm.
"Ai nha, Viện Viện, nếu cô thật sự sợ thì cô đừng nhìn nó.
Chó rất đáng yêu mà, tôi là tôi rất thích ~" Tống Á Tư nói.
"Nếu xích thì không cần sợ." Lam Ôn Mậu ôn hòa nói, "Chỉ là Tô Toàn, đồ ăn cho chó này của cô là thịt sao?"
"Tất nhiên là thịt rồi, tôi còn cố ý thuê một người làm riêng." Tô Toàn nói, "Chó nhà tôi ăn rất khoẻ, một bữa cũng phải hết mấy cân."
Nhiêu Thanh Án bĩu môi không nói lời nào, đúng là người còn không bằng chó mà, cô còn chưa được ăn bữa nào xa xỉ như vậy.
"Mặc kệ là có cắn người hay không, sủa hay không sủa, dọa đến người khác thì không được.
Tốt nhất đừng có mang con chó đó xích ở cửa hay là để giữa sân." Phù Kiêu nói.
"Chó của tôi có thể giữ căn viện này đấy!" Tô Toàn tủi thân nói.
"Dọa đến người khác." Phù Kiêu nói.
"Dọa đến ai?"
"Dọa đến tôi." Vạn Viện Viện xen mồm vào, "Vừa nãy khi đi vào tôi cũng không dám đi qua gần chỗ nó."
"Tôi thấy có mà dọa đến cái người nhát gan Nhiêu Thanh Án kia thì có!" Tô Toàn nhìn thẳng Phù Kiêu, hùng hổ nói.
"Đúng, dọa đến tôi." Nhiêu Thanh Án đang ngồi trên ghế sô pha mở miệng nói, "Dọa tôi sợ muốn chết."
Tô Toàn dời tầm mắt qua người Nhiêu Thanh Án, cười lạnh: "Đúng là già mồm nói láo, giả vờ cho ai xem?"
"Giả vờ cho anh Phù Kiêu xem đó, cô xem anh ấy đau lòng cho tôi kìa ~" Nhiêu Thanh Án chớp chớp mắt, cố ý nói.
"Cô!"
"Ôi, em sợ quá anh Phù Kiêu ơi~" Nhiêu Thanh Án nói vậy nhưng trên mặt không có chút gì gọi là sợ hãi nào.
Mâu thuẫn của hai người này đã sớm công khai, hầu như bây giờ mọi người cũng không còn khuyên ngăn nữa, chỉ ngồi tại chỗ xem hai người họ tranh qua cãi lại.
Tô Toàn tất nhiên không sợ người khác nói cô ta nhân cách giả tạo, dù sao khi cô ta tham gia chương trình tình ái này cũng đã mất một ít fan.
Muốn mất bao nhiêu thì cứ mất, đằng nào sau lưng cô ta còn có công ty giải trí Đằng Tinh nâng đỡ, cô ta sợ cái gì.
Mà Nhiêu Thanh Án vốn cũng chẳng có gì, cô lại càng không sợ, cấu xé biết đâu lại hot, sao lại không làm.
Chỉ là không biết tổ chương trình có dám phát sóng đoạn này ra hay không thôi.
Sự thật nói cho chúng ta biết, chỉ cần lá gan bạn đủ lớn, hãy thử liều một phen, biến xe đạp thành ô tô.
Tổ chương trình đúng là dám phát sóng đoạn ngắn các cô đấu khẩu nhau thật.
Bởi vì độ hot CP cộng với độ hot cấu xé một bước trở thành chương trình tạp kỹ hàng đầu của năm, mà tên tuổi của Nhiêu Thanh Án được lan truyền khắp cả nước.
Đương nhiên, đó là chuyện của sau này.
"Mắc ói!" Tô Toàn tức đến hộc máu.
"Thanh Án, cô vẫn nên ít tranh cãi với Tô Toàn thôi, cô có biết nhà Tô Toàn bọn họ —" Lam Ôn Mậu thấp giọng nói với Nhiêu Thanh Án.
"Tôi biết." Nhiêu Thanh Án cắt ngang lời anh ta, "Người nhà bọn họ đã đến tìm tôi."
Lam Ôn Mậu hơi kinh ngạc, "Họ tìm cô làm gì?"
"Này?" Phù Kiêu dùng bàn tay to lớn che mặt Nhiêu Thanh Án lại, ngăn cách giữa hai người họ, Lam Ôn Mậu ngước mắt lên đối mặt với Phù Kiêu, "Án Án vui vẻ là được, không cần người khác quan tâm." Phù Kiêu nói.
Nhiêu Thanh Án đẩy tay Phù Kiêu ra, nhìn Lam Ôn Mậu cười nói: "Không có chuyện gì, đàn anh không cần lo lắng."
Tầm mắt Lam Ôn Mậu xẹt qua Nhiêu Thanh Án đang cầm lấy tay Phù Kiêu, ánh mắt có chút cô đơn.
Hai người bọn họ chẳng thèm che dấu gì, nghiễm nhiên bây giờ là đang trong quá trình yêu đương, anh ta nên sớm buông bỏ thì hơn.
Thật khéo làm sao, Tô Toàn và Nhiêu Thanh Án lại cùng bốc phải thẻ nấu cơm.
"Hay là, đổi lại đi?" Lam Ôn Mậu đề nghị.
Nhiêu Thanh Án liếc mắt nhìn Tô Toàn một cái, Tô Toàn vừa hay cũng trừng mắt nhìn cô, "Tô đại tiểu thư cũng biết nấu cơm à?" Cô hỏi.
"Chắc chắn là không bằng đồ ăn đầy dầu mỡ của cô Nhiêu nấu."
"Nhưng mà vẫn có người thích ăn đó" Nhiêu Thanh Án kéo kéo áo Phù Kiêu, "Anh nói có phải không, anh Phù Kiêu?" Cô sợ anh không nể mặt mũi cho mình vào thời khắc mấu chốt nên ánh mắt mang theo chút doạ dẫm.
Phù Kiêu có hơi buồn cười, cái người này còn dám dọa dẫm anh, lá gan càng ngày càng lớn, "Gọi lại tiếng anh nghe đi."
Những người ngồi đó đều bày ra vẻ mặt ghét bỏ, Vạn Viện Viện còn đặc biệt khoa trương.
"Anh, Phù, Kiêu." Nhiêu Thanh Án nghiến răng nói.
"Thích ăn, đều thích ăn, Án Án làm, thì là thích ăn nhất." Phù Kiêu cười nói.
Tô Toàn hung hăng trừng mắt nhìn Nhiêu Thanh Án, khoé mắt bắt đầu ngân ngấn nước, cô ta lại nhìn về phía Lam Ôn Mậu.
Lam Ôn Mậu: "..."
Lam Ôn Mậu đột nhiên