Mâu Nghiên đỡ cô hai chân Thương Mẫn không có sức, toàn bộ trọng lực cả người rơi xuống người Mâu Nghiên.
“Cảm ơn hai vị thông cảm” Mâu Nghiên mang theo Thương Mẫn, cúi mình chào bọn họ.
Du Chí Hoàng đỡ Lưu Hòa Ái quay người vào thang máy rời đi, Thương Mẫn nhìn mái tóc bọn họ đã chuyển màu hoa râm, cái mũi chua xót, nước mắt không ngừng được.
Trung niên mất con, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, mà người gây ra tất cả những chuyện này lại là cô.
Nếu như từ lúc bắt đầu cô không ở bên Du Thẳng, cũng sẽ không xảy ra những chuyện với Thương Tuyết sau này, Du Thắng cũng sẽ không chết…
Vừa nghĩ đến chàng trai bầu bạn với cô suốt quãng thời gian thanh xuân giờ đã không còn, Thương Mẫn không nhịn được mà khổ sở.
Mâu Nghiên bế ngang cô lên, trở lại phòng bệnh lần nữa.
Ngồi trên giường bệnh, Mâu Nghiên ngồi xổm trước người cô, khẽ phủi bụi trên ống quần giúp cô.
“Thả tôi ra ngoài” Thương Tuyết đập đập vào cánh cửa, cô ta bị nhốt ở trong này đã biết bao nhiêu tiếng, nhưng vẫn luôn không có ai đến thẩm vấn, vốn dĩ cô ta đã chuẩn bị xong lí do thoái thác, trong lòng cũng đã luyện tập vô số lần, nhưng vẫn không đợi được người đến.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, phòng tuyến tâm lý của Thương Tuyết cũng đã bị bóng tối và yên tĩnh này đánh vỡ.
Thậm chí cô ta còn không biết mình ở đâu, nếu Thương Mẫn và Mâu Nghiên cứ nhốt cô ta như thế này, vậy cô ta phải làm như thế nào?
“Có ai không, có ai không?” Thương Tuyết tiếp tục gào lớn.
Trả lời cô ta vẫn là im lặng vô tận.
Nhưng ngay tại khi cô ta không còn hi vọng, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Thương Tuyết lập tức vội vàng lùi về phía sau, ngay sau đó, cửa phòng được mở ra.
Ánh sáng lờ mờ ngoài hành lang chiếu vào, có hai người đứng ở cửa ra vào, dáng người Mâu Nghiên cao lớn, còn Trữ Trình thì đứng sau lưng anh.
“Mâu Nghiên..” Sắc mặt Thương Tuyết trắng bệch: “Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi”
Từ sau khi biết Mâu Nghiên và Thương Mẫn ở bên nhau, Thương Tuyết đã không còn ôm bất kỳ hi vọng nào với Mâu Nghiên rồi, thậm chí còn hơi e sợ, dù sao, sở dĩ cô ta bị người ta sỉ nhục, trong đó cũng có công lao của Mâu Nghiên.
Rơi vào trong tay người đàn ông kinh khủng thế này, cô ta căn bản không hề có chút sức chống đỡ nào.
Mâu Nghiên không trả lời, bên trong căn phòng này trống rỗng, vách tường được.
bao bọc bởi tấm xốp cách âm, trong phòng chỉ có một chiếc ghế không có lưng tựa, trên mặt đất đặt hộp cơm đã trống không, bởi vì không khí không được lưu thông, tất cả đều lộ rõ vẻ ngột ngạt.
Anh nhìn chằm chằm Thương Tuyết trước mặt, cô ta vẫn mặc bộ quần áo phòng hộ mà ngày hôm trước cô ta mặc khi đến Thương Thị, tuy đã sắp vào đông, nhưng căn phòng quả thật rất ngột ngạt, vì vậy tóc cô ta đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, dính đầy trên trán,