“Cả nhà họ Thương các cô đều là rẳn rết côn trùng, người đáng chết là các cô, dựa vào cái gì cuối cùng lại hại chết con của tôi! Mặt mũi của nhà họ Du chúng tôi đã sớm bị hai con yêu tỉnh các cô làm mất hết rồi, bây giờ, ngay cả tính mạng của nó mà các cô cũng không buông thai”
Lưu Hòa Ái khóc không thành tiếng, hai mắt của bà ta đều khóc đến sưng đỏ, ngay cả đứng thẳng cũng khó khăn, Du Chí Hoàng thấy bà ta như vậy, đành phải đi đến đỡ bà ta.
“Thẳng Nhi của mẹ..” Lưu Hòa Ái khóc khàn cả giọng: “Tại sao con lại ngu ngốc như vậy, lại vì một người phụ nữ vong ân phụ nghĩa mà bỏ mạng… Bây giờ thì hay rồi, con chết, nhưng tiện nhân Thương Mẫn này lại vui vẻ sống với người đàn ông khác, thế này sao khiến người làm mẹ như mẹ cam lòng được đây..”
Thương Mẫn rủ mắt, cô buông tay Mâu Nghiên ra, bước từng bước đi đến trước mặt hai người bọn họ.
“Bác trai bác gái” Cô cắn chặt răng, nặng nề quỳ xuống mặt đất.
“Cháu biết, chuyện đã đến nước này, dù xin lỗi nhiều nữa cũng không giải quyết được vấn đề, Du Thắng đúng là vì cháu mà chết, nhà họ Du cũng đúng là bởi vì nhà họ Thương mới biến thành thế này.
Nhưng xin các bác tin tưởng, chúng cháu nhất định sẽ cho các bác một câu trả lời”
“Cháu và Du Thắng đã từng bên nhau, anh ấy không có ở đây, cháu… cháu sẽ chăm sóc các bác, tất cả trách nhiệm mà người con trai như anh ấy phải gánh vác, cháu SẼ…
“Cô không cần giả mù sa mưa ở chỗ này!” Du Chí Hoàng quát lớn: “Cho dù chúng tôi không còn đứa con trai này cũng không đến lượt hung thủ hại chết con trai tôi là cô chăm sóc đến giài”
Thương Mẫn quỳ trên mặt đất, đầu không ngóc lên nổi.
“Dù tôi phải liều cái mạng già này cũng phải đòi lại công bằng cho con trai tôi” Du Chí Hoàng hận không thể lập tức muốn Thương Mẫn dùng cái chết tạ tội trước mặt bọn họ.
“Vì vậy, hai người muốn đối địch với tôi?” Mâu Nghiên đứng ở bên cạnh Thương Mẫn nói.
Du Chí Hoàng vẫn còn chút kiêng ky với anh, thu lại ngang ngược hung ác của mình lại.
“Mâu Nghiên! Cậu đừng tưởng nhà cậu có tiền là có thể làm xằng làm bậy, mạng con trai tôi đặt ở đây, cậu còn muốn bao che cho người phụ nữ này sao?”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ muốn bao che cho ai, chỉ là, người hại chết cậu Du là cô hai Thương Tuyết của nhà họ Thương, chờ sau khi tôi biết chuyện tôi muốn biết, tôi sẽ giao cô ta cho cảnh sát, đến lúc đó, cô ta nên nhận hình phạt như thế nào, tự có pháp luật quy định.
Nhưng, từ đầu đến cuối Thương Mẫn vẫn luôn là người bị hại, ông lại đổ tất cả tội lỗi lên người cô ấy, thứ cho tôi không thể chấp nhận” Lưng Mâu Nghiên thẳng tắp, khí phách hơn người.
“Cậu..” Lưu Hòa Ái chỉ vào Mâu Nghiên: “Tốt xấu gì nhà họ Mâu các cậu cũng là gia tộc lớn đứng đầu thành phố Nam, lại muốn vì một người phụ nữ không quan trọng ức hiếp nhà họ Du chúng tôi? Cậu không sợ chúng tôi nói ra chuyện này khiến nhà họ Mâu mất hết mặt mũi sao?”
“Thương Mẫn không phải là người phụ nữ không quan trọng” Mâu Nghiên nghiêng đầu nhìn Thương Mẫn đang quỳ trên mặt đất.
“Cô ấy là vợ của tôi, là người vợ trong lòng Mâu Nghiên tôi xác định, hơn nữa cũng đã được pháp luật thừa nhận”
Ánh mắt Thương Mẫn khẽ giật, cô ngẩng đầu nhìn Mâu Nghiên, không thể tin nổi, vậy mà anh lại nói ra chuyện bọn họ kết hôn.
Anh có biết điều này đại diện cho cái gì hay không? Anh đã vì cô mà trở mặt với ông cụ Mâu, lại còn không giữ thể diện cho Mạc Hậu, bây giờ thừa nhận quan hệ với cô, như vậy sẽ càng bị cô liên lụy nhiều hơn mà thôi.
Chuyện xảy ra đến nước này, người làm ba như Thương Liên Thành lại trốn tránh giống như con rùa đen rụt đầu, ngay cả Triệu