“Tôi bán mảnh đất này lúc nào?” Thương Liên Thành cũng kinh hãi, sau đó chợt phản ứng lại, ông ta quay đầu nhìn Triệu Nhã Liên.
Triệu Nhã Liên đã bị dọa tới rồi, dù thế nào bà ta cũng không ngờ công ty môi giới tìm người mua lại là Mâu Nghiên?
“Chỉ có bà có chìa khóa quỹ bảo hiểm trong nhà, bà nói có phải bà làm hay không?” Thương Liên Thành tức giận xanh mặt.
“Tôi… Không phải tôi nghĩ cách cứu Tuyết Tuyết à? Bây giờ con bé như vậy, còn không phải muốn bỏ tiền, ông lấy lại cổ phần công ty của chúng tôi, tôi… Tôi…”
Thương Liên Thành dịch chân, vung một bạt tai ra.
“Triệu Nhã Liên! Mấy năm nay bà cầm hoa hồng của Thương Thị, tiêu xài khắp nơi, nhà mẹ đẻ bà là cái động không đáy tôi cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng bà thế mà dám gạt tôi bán đất nhà họ Thương?”
Triệu Nhã Liên bị Thương Liên Thành đánh ngơ ngác trên đất, trong lúc nhất thời vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần.
“Ngài Thương, thủ tục nhà còn đang làm, hiện nay, biết ngài không có ý nguyện bán nhà, chúng ta có thể dừng giao dịch lại.” Trữ Trình cung kính trả lời.
“Không được! Đất đã bán ra, nào còn có đạo lý trả lại!” Triệu Nhã Liên lớn tiếng nói: “Tôi mặc kệ, tôi là bà chủ nhà họ Thương, tài sản nhà họ Thương cũng có một phần của tôi, đó cũng là tiền của tôi!”
Thương Mẫn khinh thường liếc bà ta một cái.
“Đó là tài sản của mẹ tôi, khi còn bé bà đã nói với tôi, bà ấy mua chỗ đất kia làm quà cưới cho tôi.
Tôi biết, các người bắt nạt tôi còn bé, sau khi mẹ tôi chết, các người đã chuyển tên mảnh đất kia sang tên mình, nhưng tôi đã dùng tiền học bổng để dành nhiều năm của mình để trang trí khu nhà kia, bà một người ngoài không bỏ ra một chút nào, sao lại có một phần của bà rồi?”
Mâu Nghiên nâng mày, anh chỉ biết Thương Mẫn rất xem trọng mảnh đất kia, nhưng không nghĩ tới, đó lại là quà cưới mẹ cô để lại cho cô?
“Nếu đã là quà cưới của Mẫn Nhi, như vậy chuyện làm ăn này cũng không phải không thể.” Anh nghiền ngẫm cười một tiếng.
Thương Mẫn trừng mắt, Triệu Nhã Liên lại cười lên.
“Mâu Nghiên, anh có chuyện sao? Đó vốn chính là đồ của em, anh muốn làm gì?” Thương Mẫn giận đến mức rút tay khỏi tay anh.
Đồng đội heo sao? Cô muốn anh tới đưa tiền cho Triệu Nhã Liên?
Mâu Nghiên cũng không giận, đầu ngón tay anh điểm nhẹ xe lăn của Thương Mẫn, cười cười: “Dựa theo giá thị trường, đất và nhà, tổng cộng là ba mươi tỷ, tôi đưa một trăm năm mươi tỷ, một trăm năm mươi tỷ này, coi như là sính lễ tôi cưới Mẫn Nhi vào cửa.”
Một trăm năm mươi tỷ!
Người ở đó cũng ngạc nhiên rớt cằm.
Nhất là Thương Mẫn.
Cô đây là tìm một người tiêu tiền như rác, cho dù có tiền, cũng không phải tiêu như vậy.
Thương Liên Thành ngây ngẩn, Mâu Nghiên rốt cuộc là tính toán gì?
“Anh nói thật sao?” Triệu Nhã Liên đã vui mừng đến quên họ tên mình.
Có một trăm năm mươi tỷ, bà ta có thể cứu Thương Tuyết ra, không chừng còn có thể dư lại một ít để bọn họ rời khỏi thành phố Nam.
“Chỉ là sính lễ này là cho ba mẹ.
Bà Thương không phải mẹ đẻ của Mẫn Nhi, ngài Thương lại miệng vàng lời ngọc, đuổi Mẫn Nhi ra khỏi nhà, cho nên, tiền này, tôi cũng chỉ có thể cho một mình vợ tôi.”
Mâu Nghiên nhếch môi cười một tiếng, quay đầu: “Trữ Trình, chuyển tiền.”
“Chờ một chút!” Triệu Nhã Liên kinh ngạc: “Căn nhà tôi bán, cậu dựa vào cái gì chuyển tiền cho Thương Mẫn?”
Đừng nói Triệu Nhã Liên, Thương Mẫn cũng kinh ngạc.
Hóa