“Còn sững ra đó làm cái gì?” Mâu Nghiên nhìn anh ta: “Ném ra ngoài.”
“Được nhị gia.” Trữ Trình gần như hai tay run rẩy nhặt đồ lên, ngăn cản mọi người còn đang thò vào bên trong nhòm kia, đi ra khỏi cửa.
“Mâu Nghiên, anh có phải là quá đáng quá rồi không?” Mạc Hậu đỏ mắt hỏi anh.
Tiếng đóng cửa truyền tới, Mạc Hậu đi tới gần anh hơn: “Anh trêu chọc một Thương Mẫn cũng thôi đi, em cũng đáp ứng với ba anh, chỉ cần anh không giải trừ hôn ước, em có thể chấp nhận sự tồn tại của cô ta.”
Nước mắt của Mạc Hậu trào ra: “Anh thích cô ta, bảo vệ cô ta, em đều chấp nhận rồi.
Em đường đường là cô cả của nhà họ Mạc, đã thấp hèn đến mức đồng ý dùng chung một người đàn ông với tiện nhân đó! Nhưng anh tại sao còn muốn dây dưa không rõ với Aurora chứ?”
Mâu Nghiên vẫn thờ ơ.
Không cần nói, Mạc Hậu có thể tìm đến cửa, tuyệt đối là Thương Mẫn giở trò quỷ.
“Bởi vì cô biết Aurora với Thương Mẫn khác nhau, cho dù cô có thể chấp nhận cô ta, cô ta cũng không thể chấp nhận được cô?” Mâu Nghiên nhướn mày.
Mạc Hậu trầm mặc.
“Cô thu mua Lưu Tử Vi từ khi nào?” Mâu Nghiên không thèm nhìn cô ta.
Mạc Hậu sửng sốt.
“Anh đang nói cái gì, em không hiểu.” Mạc Hậu nhìn sang chỗ khác.
“Lưu Tử Vi dám ra tay với Thương Mẫn không chút e ngại như vậy, đằng sau nhất định sẽ có một người hứa bảo vệ cô ta.” Mâu Nghiên không cần nghĩ cũng biết đó là ai.
“Ngoài miệng cô nói chấp nhận sự tồn tại của Thương Mẫn, nhưng chưa từng từ bỏ chuyện muốn hại cô ấy.” Tay của Mâu Nghiên đút trong tay, lại lấy ra chiếc bật lửa bị anh mài mòn.
Ánh sáng trong mắt của Mạc Hậu dần trở nên tối tăm: “Anh biết thì sao chứ? Em cái gì cũng không có làm.”
“Càng huống chi, anh nghĩ rằng em không ra tay với Thương Mẫn thì cô ta sẽ tha cho em sao? Anh cũng nhìn thấy rồi, cô ta gây chuyện thị phi ở Đạt Phan, đường hoàng đối đầu với em, người như vậy sẽ cam tâm đứng dưới người khác sao? Sẽ cam tâm ở bên cạnh anh một cách không danh không phận sao?”
“Cho nên, tôi chưa từng có dự định để cô ấy ở một bên cạnh một cách không danh không phận.” Mâu Nghiên ngước mắt.
“Mâu Nghiên!” Mạc Hậu tức điên, cô ra đứng ở trước mặt anh, đau lòng gào lên: “Cô ta rốt cuộc bỏ bùa mê thuốc lú gì với anh hả!! Anh có thể tỉnh táo một chút được không? Người phụ nữ như